Thousand Sunny
Chào mừng bạn đến với diễn đàn 1000Sunny.net ♥️ diễn đàn dành cho tất cả những ai yêu mến One Piece.

Hãy đăng ký làm thành viên để xem diễn đàn và sử dụng đủ các chức năng được tốt nhất mà không bị các loại quảng cáo.

Việc đăng ký rất nhanh chóng ~♪ vậy nên hãy click đăng ký nha *shishishi*
Thousand Sunny
Chào mừng bạn đến với diễn đàn 1000Sunny.net ♥️ diễn đàn dành cho tất cả những ai yêu mến One Piece.

Hãy đăng ký làm thành viên để xem diễn đàn và sử dụng đủ các chức năng được tốt nhất mà không bị các loại quảng cáo.

Việc đăng ký rất nhanh chóng ~♪ vậy nên hãy click đăng ký nha *shishishi*
Tin tức One Piece
Hướng dẫn về diễn đàn 1000sunny
Đăng Nhập

Quên mật khẩu


[Fic sưu tầm][KidLaw] You're my Wind

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down

  • Trả lời chủ đề này

[Fic sưu tầm][KidLaw] You're my Wind Empty [Fic sưu tầm][KidLaw] You're my Wind

Bài gửi by nhokna 17/3/2016, 7:57 am




You're my Wind

Tác giả: Yusutasu Kiddo
Thể loại: Romance/Drama...
Rated: K+
Độ dài: Oneshot
Tình trạng: Hoàn thành
Permission: Đã thành công trong công cuộc xin được share fanfic này.

Em là ảnh cap per:

Kid từ từ bước ra khỏi ngôi biệt thự, và ngay lập tức hai cánh tay to khỏe của cậu bị khóa chặt ra phía sau lưng. Trong một phút bị bất ngờ, Kid không có bất cứ cơ hội nào để phản kháng. Toàn bộ cơ thể đồ sộ của cậu bị một tên to con khác khống chế. Kỹ năng của hắn quả thật không tồi, lại có thể dễ dàng khóa chặt hai tay cậu như vậy, rõ ràng không thể là người thường.

Không để cậu có cơ hội thoát thân, một tên to con khác áp sát và giữ chặt vai cậu, thô bạo đẩy cậu vào băng sau chiếc xe hơi gần đó.

- Chết tiệt! Thả tao ra! Lũ khốn tụi mày muốn gì?

- Im đi! – Người đàn ông gầm gừ bằng giọng khàn đặc, cùng với đó là cú thúc đau điếng vào bụng và cú chặt đằng sau gáy. Kid loạng choạng trước cơn đau. đôi mắt cậu mở lớn kinh ngạc, trước khi lớp sương mù che đi đôi đồng tử màu máu còn loáng thoáng nghe được hắn lầm bầm.

- Mẹ kiếp! Nếu không phải cha mày bỏ ra số tiền lớn để thuê, thì chúng tao cũng không mất công theo dõi mày và cái thằng bác sĩ dở người kia mấy tháng nay…


***


Law thức dậy khi một tia sáng len giữa hai hàng mi chạm vào đôi đồng tử màu khói, với những nét quầng thâm phía mi dưới đặc trưng. Anh mệt mỏi nhấc mình ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường. Và tất cả những gì mà ánh sáng phản chiếu lại nơi võng mạc anh là hình ảnh người thanh niên với mái tóc đỏ rực đang cẩu thả đóng lại mấy nút áo trên cái áo sơ mi trắng tinh. Từng đường nét hoàn hảo đến mê người nổi lên rõ ràng dưới làn vải áo mỏng trong ánh nắng dìu dịu ban sớm.

- Nhìn đủ chưa? - Kid lên tiếng, không buồn ngoái đầu lại xem vẻ mặt của người sau lưng. Tay tỉ mỉ tô tô vẽ vẽ lại đôi môi bằng một cây son sẫm màu.

- Vẫn chưa! - Law cười, điệu cười lạnh lùng và có chút gì như giễu cợt, tay với lấy hộp thuốc lá đặt phía đầu giường, lấy ra một điếu, chậm rãi đưa lên miệng và châm lửa.

Từ trong gương nhìn thấy vẻ mặt ấy, Kid tức giận hừ lên một tiếng, xoay lưng tiến lại gần, dùng lực nắm chặt cổ tay anh, rồi không hề dịu dàng mà nhấn môi. Nhìn một kẻ kiêu ngạo như anh ngoan ngoãn đáp trả nụ hôn của mình luôn khiến Kid cảm thấy thỏa mãn. Thả lỏng bàn tay, cậu nhìn anh và mỉm cười đắc ý.

- Tôi đi trước!

- Không tiễn!

Law rít một hơi điếu thuốc ban nãy, nhún vai trả lời. Cánh cửa phòng sập mạnh, anh bật cười rồi lặng im ngồi lại trên giường.


***


Anh và Kid gặp nhau ở một quán bar, nơi anh thường xuyên lui tới. Không chỉ để uống rượu và tiêu tiền, đó còn là nơi anh tạo thêm những mối quan hệ có lợi cho công việc của mình – chữa trị cho những tên không ai dám tiếp nhận. Tuy có chút mạo hiểm, nhưng cảm giác mà mỗi ca điều trị đem lại luôn khiến anh thấy hứng thú, cảm giác như đặt cược tính mạng của mình vào những ca phẫu thuật khó khăn.

Một ly Scotch Whisky luôn là lựa chọn hoàn hảo nhất của Law sau ca điều trị đầy mệt mỏi ròng rã một tháng qua. Vẫn là scotch Whisky nguyên chất như thường lệ. Chỉ một phút sau khi anh yêu câu với người phục vụ, một cái ly bụng rộng, miệng hẹp chứa thứ chất lỏng màu hổ phách đã được đẩy đến trước mặt. Anh nhận lấy và nở một nụ cười thay cho lời cảm ơn. Penguin cũng chỉ gật đầu một cái và tiếp tục công việc. Có lẽ cả hai người đã quá thân thiết đến mức mấy lời nói khách sáo chỉ còn là một thứ dư thừa.

Law cầm ly rượu, xoay nhẹ, để lại những vệt rượu dễ nhận biết đọng trên thành ly. Anh từ từ đưa miệng ly đến gần mũi, một thứ hương thơm thoang thoảng có thể làm mê đắm cả một trái tim nhẹ nhàng chạm đến từng nơtron thần kinh và lan truyền đến từng ngõ ngách trong cơ thể. Law chậm rãi cảm nhận, thứ hương thơm càng lúc càng đậm đà dần, nhưng tuyệt đối lại không quá lấn át. Anh có thể cảm nhận một cách rõ ràng sự pha trộn phức hợp các thứ mùi hương trong rượu.

Đặt ly lên môi nhấp một ngụm nhỏ. Thứ chất lỏng trôi nhẹ nhàng qua lưỡi, tê rần, rồi ngọt sâu ở cuống họng, kéo theo đó là hơi ấm dìu dịu lan tỏa trong vòm miệng. Dư vị đọng lại thật sâu đậm, là mùi tảo biển và muối mặn đặc trưng cho loại mạch nha Islay.

Law nhắm mắt lại, cố nuốt trọn cái hương vị tuyệt vời của ly Scotch Whisky và thư giãn đầu óc. Nhưng tiếng động lớn của một chuỗi những sự đổ vỡ đã khiến Law giật mình mở mắt. Theo phản xạ, anh quay lại, hướng mắt về phía phát ra tiếng ồn. Ngay lập tức ánh nhìn bị thu hút bởi mái tóc đỏ rực, nổi bật trên trắng chiếc áo sơ mi đơn giản. Law lại hướng ánh nhìn về Penguin, người vẫn đang tiếp tục công việc pha chế một loại cocktail nào đó.

Sau khi đẩy chiếc ly về phía cô gái với mái tóc cam dài mềm mại, cậu quay đầu lại, mỉm cười với anh và lên tiếng

- Hắn là Eustass Kid, một tên khách mới khó chiều. Từ khoảng một tháng nay, cứ cách vài ngày hắn lại đến, gây sự, đánh nhau, đập phá, bồi thường và ra về trong tình trạng say khướt, luôn luôn là vậy.

Law gật đầu, hướng ánh mắt trở lại đám hỗn độn người thanh niên đó đã gây ra. Bàn ghế đổ vỡ, khắp sàn đều là mảnh thủy tinh, rượu tràn lên láng.

- Nói mới nhớ, đã hơn một tháng không thấy anh. Vừa xử lý một vụ khó xơi sao, Bác Sĩ Tử Thần? – Penguin tiếp lời.

- Đừng mỉa mai tôi bằng cái tên ấy, Penguin! – Law cười lớn, nâng ly rượu và nhấp một ngụm. Mắt không rời khỏi màn kịch hay trước mặt.

- Anh luôn có hứng thú với những việc như thế này, Trafalgar – Penguin lắc đầu, cười sảng khoái.

Law không trả lời, anh chăm chú theo dõi từng nhất cử nhất dộng của người thanh niên vóc dáng to con đồ sộ kia. Trận đấu chỉ kết thúc khi đối thủ của cậu ta đo ván trên sàn, khắp người đầy máu me. Chiếc áo trằng tinh khôi cậu mặc cũng đã vấy bẩn bởi những vệt đỏ của máu tươi.

Kid ném cho kẻ đang bất tỉnh dưới sàn một cái nhìn khinh bỉ và tiến về phía quầy rượu, nơi Law đang ngồi. Cậu yêu cầu một chai Scotch Whisky. Sau khi nhận được thứ mình cần, Kid nhìn chai rượu, mở nắp, rót đầy và uống.

- Nhìn đủ chưa? – Kid quay lại, đối diện với ánh mắt đang chăm chăm hướng về mình.

Law mỉm cười, tiếp tục nhấm nháp ly rượu trên tay. Vẫn không rời khỏi đôi mắt đỏ rực như ánh tà dương đang dần trở nên phẫn nộ.

- Thằng khốn, muốn đánh nhau sao? – Kid tức giận quát lên, vết thương trên trán bị cơ mặt ép chặt càng đổ ra nhiều máu, cứ chảy dài trên làn da trằng mềm mại, làn máu đỏ gần như che đi cả một nửa khuân mặt, nhưng cậu chẳng buồn quan tâm.

- Tôi không có lí do gì để đánh nhau với cậu…

Law bật cười, uống cạn rượu còn lại trong ly và đặt chiếc ly rỗng xuống quầy. Anh ra hiệu cho Penguin thêm rượu. Kid tức giận đừng phắt dậy, một cảm giác chao đảo đập vào mắt, cảnh vật trước mặt như bị màn đêm đen bao phủ. Cậu loạng choạng mất thăng bằng, ngồi xuống cũng nhanh như lúc đứng dậy.

- Chóng mặt? – Law cười, đôi mắt xám ánh lên vẻ giễu cợt nhìn chằm chằm vào thứ chất lỏng màu hổ phách đang nằm gọn ở cái ly trước mặt – Một triệu chứng của việc mất máu quá nhiều.

Không có tiếng nói đáp lại, có vẻ cơn đau vừa rồi không phải là chuyện xoàng, nó khiến Kid mất thăng bằng, cảm tưởng nếu bàn tay cậu không chống ở mặt quầy, thì cậu lập tức sẽ đổ ập xuống sàn. Kid lắc lắc đầu, cố lấy lại ánh sáng của cảnh vật trước mắt.

- Penguin, ở đây có hộp cứu thương chứ? - Law lịch sự yêu cầu - Nếu không phiền, có thể cho tôi sử dụng chúng?

- Tất nhiên! - Penguin đáp, nhanh chóng bước ra sau quầy rồi trở lại với hộp cứu thương trên tay, đồng thời trao cho Law một ánh nhìn khó hiểu.

- Cám ơn cậu!

Law lấy ra một ít bông băng và thuốc sát trùng, quay đầu nhìn người thanh niên bên cạnh. Anh đứng dậy, đến trước mặt cậu và bắt đầu sát trùng vết thương.

Bất ngờ một thứ ẩm ướt chạm vào vết thương đang rỉ máu trên trán, cái cảm giác đau rát khiến cậu không thể nhìn rõ kẻ trước mặt. Kid gừ lên một tiếng, hất tay Law ra, ánh mắt đỏ rực lửa hướng về phía anh.

Miếng bông tuột khỏi tay rơi xuống sàn, Law nhíu mày, ánh mắt nhìn xuống vô tình chạm phải vẻ mặt tức giận đáng sợ khiến anh vô thức lùi lại, giơ hay tay ngang đầu. Anh thực sự không muốn có một trận ẩu đả với kẻ này. Law đã chứng kiến cái cách mà hắn chiến đấu. Hắn là một kẻ mạnh và đánh nhau với hắn là một sai lầm lớn. Law luôn không thích những thứ không có lợi cho mình. Hẳn là vậy.

- Tôi chỉ cố giúp cậu cầm máu! - Law mỉm cười - Sao thế? Tôi không nghĩ rằng cậu sợ đau… hơn nữa, tôi cũng không cần tiền, nếu cậu có hảo ý, có thể mời tôi một ly.

- Khốn kiếp! Ai sợ đau chứ thằng chết tiệt! - Kid gầm gừ, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két.

- Này, Trafalgar là một bác sĩ giỏi đấy!

Penguin không thể nhịn được trước sự thô lỗ của kẻ kia, lên tiếng chen vào. Nhưng Kid không trả lời, cậu đủ thông minh để biết điều gì là cần thiết cho mình ngay lúc này. Dù ở trong trạng thái tệ đến mức nào đi nữa, Kid vẫn đủ sức bóp chết bất cứ kẻ nào có ý đồ xấu với mình.

Chỉ mất vài phút để Law sát trùng và băng bó gọn gàng vết thương. Kid im lặng một lát, sau đó quyết định rót đầy ly rượu và đẩy nó đến trước mặt anh. Law đón lấy rượu, mỉm cười, bắt đầu thưởng thức mùi vị tuyệt vời mà ly Scotch Whisky đem lại. Một bầu khí im lặng có đôi chút cổ quái bao trùm lên cả hai suốt quãng thời gian sau đó. Điều duy nhất họ chỉ là im lặng và uống rượu, uống cho tới khi tiếng cười nói xung quanh dần tắt, mọi người đều rời đi.

Khi anh đứng dậy và chuẩn bị tính tiền cho chỗ rượu mình uống, thì nhận được một hơi ấm nhè nhẹ từ bàn tay trắng trợt với những cái móng được sơn đen đang nắm chặt cổ tay của mình. Law không nói gì, từ từ ngồi xuống, đôi đồng tử màu khói chăm chú nhìn người thanh niên tóc đỏ như đợi chờ một thanh âm phát ra khỏi đôi môi có màu son sẫm màu. Nhưng cái anh nhận được chỉ là sự im lặng đến buồn chán. Cậu vẫn ngồi im, ánh nhìn hoàn toàn đặt vào chai rượu phía trước mặt. Kid thả lỏng bàn tay, rót rượu và đẩy đến trước mặt anh. Dường như nhận ra điều gì đó, anh mỉm cười, nhận lấy cái ly với thứ chất lỏng màu hổ phách đang dao động xoay vòng theo thành ly, đưa lên miệng và uống cạn chỉ với một hơi. Một mùi vị cay gắt trôi vào sâu cuống họng, rất giống với kẻ đang ngồi bên cạnh anh, thực sự là khó nuốt.

Law khẽ nhíu mày rồi nhanh chóng đẩy chiếc ly rỗng ngược về phía Kid thay cho sự đồng ý. Dù đây là một cách giao dịch không được mấy phổ biến, nhưng với sự nhạy bén của một bác sĩ, Law có thể dễ dàng nhận ra ẩn ý trong hành động người kia. Kid nhìn chiếc ly rỗng, chậm rãi đứng dậy, thanh toán chi phí bồi thường và chỗ rượu mà cả hai đã uống, sau đó cùng rời khỏi quán rượu.

Chiếc xe tăng tốc với tốc độ kinh khủng, Law không sợ tốc độ, nhưng anh không hẳn là thích nó. Theo chỉ dẫn của Law, chiếc xe đột ngột rẽ vào một con hẻm nhỏ và vắng người. Cảnh vật đơn điệu hai bên đường dường như bị đêm đen nuốt chửng, khiến chúng trở nên âm u và tĩnh mịch. Thấp thoáng trong bóng tối là mấy thằng nhóc với kim tiêm và giấy bạc, một lũ nghiện hút.

- Anh sống ở nơi dơ bẩn thật, Trafalgar!

Kid bật cười thích thú. Đáp lại cậu chỉ là một nụ cười đầy vẻ thách thức. Sự im lặng tiếp tục bao trùm lên cả hai cho tới khi Law nhếch mép cười lạnh nhạt lên tiếng.

- Nó giúp cho công việc của tôi.

- Lũ khốn đó không tấn công anh sao?

- Sẽ chẳng được lợi gì nếu tấn công tôi – Law bình thản trả lời, đôi mắt xám lạnh lẽo ánh lên chút gì đó giễu cợt.

- Anh cho chúng thứ chúng cần?

- Tôi không chắc điều đó.

Law cười trước khi ra hiệu cho Kid dừng xe trước một cánh cổng lớn. Anh bước xuống, nhập một dãy số, cánh cổng liền mở ra. Cậu theo cánh tay anh chạy vào bên trong.

Chiếc xe tiếp tục chạy khoảng 100m thì dừng lại trước một căn biệt thự. Cấu trúc trông có vẻ khá hiện đại, nhưng lại chứa vẻ âm u khó hiểu. Nó gần như tách biệt hoàn toàn với sự ồn ào của thành phố.

Kid bước vào, đập vào mắt trước hết là sự ngăn nắp và gọn gàng, đến mức khó có thể tin anh chỉ sống một mình. Cậu theo sau Law đến một căn phòng rộng với hàng trăm dụng cụ y khoa tối tân và hiện đại bậc nhất. Nhận được cái gật đầu đồng thuận từ người kia, Law tiếp tục đưa cậu đến một căn phòng khác được bài trí thuận mắt với đầy đủ bàn ghế mà cậu chắc chắn phải là phòng khách.

Law từ từ ngồi xuống. Cố nêu ra điều kiện của mình một cách ngắn gọn và rõ ràng nhất, không quên hướng ánh nhìn dò xét về phía người thanh niên trước mặt. Anh không hy vọng một tên lưu manh có thể hiểu hoàn toàn những gì mình vừa nói. Chỉ cần 50% là đủ, phần sau đó có thể từ từ mà giải thích trong thời gian điều trị. Nhưng kết quả thật không như anh mong muốn. Tất cả những thứ lọt vào đầu Kid nãy giờ chỉ duy nhất đôi môi mềm mỏng, đang mấp máy những điều cậu không hiểu. Đôi mắt xám lạnh vừa có chút bí ẩn, vừa có chút mị hoặc, khiến cho trái tim cậu bất giác lỗi một nhịp. Law thở dài khi nhận được ánh mắt đáp trả chứa đựng sự ngây ngốc của cậu.

- Nếu cậu không hiều, tôi có thể giải thích lại một lầ-

Như bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ vẩn vơ, Kid bật cười đứng dậy, tiến gần hơn về phía Law, hai bàn tay to khỏe nắm chặt lấy anh, đẩy nó sát vào thành ghế. Mặc kệ nét ngạc nhiên tột độ đến mất bình tĩnh của Law, Kid ghé sát vào tai anh thì thầm.

- Không cần… Trafalgar, tôi nghĩ mình sẽ hợp tác với anh.

Rồi không đợi Law có đủ thời gian để trấn tĩnh và phản ứng, Kid ngay lập tức đặt lên đôi môi anh nụ hôn cuồng nhiệt. Và hiển nhiên nó không được đáp trả. Môi Kid bị những chiếc răng mạnh mẽ cắn chặt đến bật máu, trào ra khỏi khóe miệng và lăn dài trên làn da trắng nhợt. Nhưng Kid tuyệt đối không dễ dàng từ bỏ thứ mình muốn tới khi hoàn toàn chiếm giữ. Cậu ngấu nghiến bờ môi anh như một con sói hoang bị bỏ đói lâu ngày, khiến anh phải khó nhọc hô hấp. Law dồn hết sức vào cánh tay, cố gắng để thoát ra, nhưng không thể, toàn bộ cơ thể to lớn của Kid đã kìm chặt lấy anh, mà với thân hình mảnh khảnh của mình, bất quá, Law cũng chỉ như chú thỏ non đang vô vọng mà vùng vẫy giữa sự kìm kẹp của con sói hoang đã một thời gian dài chưa có được con mồi.

- Khốn kiếp! Cậu đang muốn làm gì? Không phải cậu bị thương sao? - Law gầm lên, đôi mắt lạnh lẽo chứa đầy sự giận dữ nhìn thẳng vào mắt cậu.

- Đúng... ở đây!

Kid nhếch mép cười nhạt, nắm chặt bàn tay anh và đặt nó lên ngực mình, nơi trái tim ngự trị. Ngoài trời màn đêm đen dày đặc đã bao trùm lên tất cả cảnh vật. Giữa sự yên tĩnh của bóng tối chỉ còn lại làn hơi nóng toả ra từ cơ thể và những âm thanh dâm mỹ cứ vô thức bật ra khỏi kẽ răng.

Law mệt mỏi mở mắt khi cảm nhận một hơi lạnh truyền đến gương mặt. Ngay khi ánh sáng kịp khiến Law nhận ra ai đang chạm vào gò má mình, anh tức giận gạt bàn tay cậu ra.

- Sao cậu còn chưa đi?

- Bác sĩ của tôi còn chưa tỉnh, tôi có thể đi sao? - Kid bật cười. - Hơn nữa, thuốc của anh, thực sự rất hiệu nghiệm, tôi không thể không trả công cho anh! Nói rồi, Kid cúi xuống đặt lên môi anh một nụ hôn. - Phải rồi, lần sau tôi lại đến tái khám.

Kid quay đầu bỏ lại một câu trước khi rời khỏi căn phòng rộng. Law trừng mắt nhìn cánh cửa từ từ khép lại, trong lòng tức giận nhưng không biết phải bộc lộ làm sao. Tính đi tính lại, vụ này, anh thực sự chỉ có lỗ chứ không được lợi!


***


Sau buổi tối hôm đó, anh và cậu có qua lại nhiều lần. Nhưng đôi khi vô tình chạm phải nhau trên phố, anh và cậu chỉ lạnh nhạt và lướt qua, như thể chưa từng quen biết.

Một thời gian sau đó, Law phát hiện có những kẻ bí mật theo dõi mình, dù là FBI hay Mafia, đều là không có lợi đối với anh. Kid đã nhiều lần muốn xử chúng, nhưng Law không muốn cậu bứt dây động rừng, khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn. Cậu dù khó chịu, nhưng vẫn là anh có lí, cậu không thể manh động.


***


Bẵng đi một thời gian, Law không còn gặp lại Kid nữa, những kẻ theo dõi phiền toái cũng đã không còn lảng vảng xung quanh cuộc sống của anh. Anh không biết cậu đã biến đi đâu và làm gì, anh chỉ đơn giản nghĩ có thể là cậu bận, cũng có thể là đã chán anh, nhưng điều đó thực sự không quan trọng. Bởi lẽ, anh và cậu chưa bao giờ có một mối quan hệ rõ ràng.


***


Một buổi tối cuối tuần đầy mệt mỏi, Law bước vào quán bar quen thuộc. Với số tiền vừa kiếm được sau ca điều trị cho thuộc cấp của Vergo. Law gọi cho mình 1 ly Scotch Whisky như thường lệ và bắt đầu thưởng thức mùi vị rượu quen thuộc. Nhưng thật không may, anh giật mình làm rơi cả ly rượu trước khi thứ chất lỏng trong suốt màu hổ phách chạm được đến bờ môi, bởi một tiếng động lớn đột ngột vang lên.

Law khó chịu quay lại, đôi mày anh khẽ nhíu lại khi nhận ra kẻ gây náo loạn kia là ai. Cậu hướng ánh nhìn về phía anh, như kiểu mấy trò phá hoại cậu ta gây ra chỉ để có được sự chú ý của anh vậy. Law giơ ngón tay giữa lên kèm với một nụ cười. Bộ dạng anh lúc này quả thực không thể là một tay bác sĩ lương thiện, tốt nghiệp với tấm bằng loại ưu. Kid nhìn anh, môi cậu nhếch lên thành một nụ cười, nụ cười phản ánh sự tức giận hơn là vui vẻ. Tĩnh mạch cậu đều nổi lên trên trán và nhăn lại một cách đầy giận dữ. Cậu bước đến chỗ anh, ngồi xuống và lên tiếng.

- Đó thực sự là điều anh muốn?

Law không trả lời, và như thường lệ, một sự im lặng lạnh lẽo bao trùm lên không khí giữa hai người. Mọi chuyện sau đó diễn ra đơn điệu và nhàm chán đến tận lúc anh và cậu trở về nơi riêng tư chỉ còn có hai người.


***


Cả phòng đều không có ánh đèn, anh và cậu lấy ánh trăng của vũ trụ làm ánh sáng cho riêng mình. Ánh sáng dìu dịu hắt vào phòng, chiếu lên chiếc giường trải ga trắng, nơi cậu đang ôm chặt anh trong vòng tay.

- Trafalgar Law... - Kid bật cười - hình như tính cách một con người luôn ngược với cái tên của họ.

- Không hẳn vậy... - Law nhíu mày, môi cong lên, lộ ra một nụ cười như châm chọc - Tên cậu... thực sự rất hợp với con người cậu...

Nét mặt Kid nhăn lại trước câu nói của anh nhưng tuyệt nhiên không đáp lại. Cả hai lại chìm vào im lặng... Luôn luôn là vậy, anh và cậu thực sự không có quá nhều chuyện có thể nói với nhau. Không gian yên tĩnh khiến Law khép hờ đôi mi, anh nghĩ có lẽ mình nên ngủ một giấc, nhưng Kid lại đột nhiên lên tiếng.

- Này, Trafalgar?

- Ừ?

Anh trả lời, hai mi mắt vẫn khép, che đi đôi đồng tử màu khói đầy mị hoặc. Nhận thấy sự im lặng bất thường từ, Law bất đắc dĩ mở mắt, nhìn cậu.

- Nói đi.

Kid nhìn anh, rồi lại ngước nhìn lên trần nhà, như thể cố tìm ra những từ ngữ thích hợp để nói với anh vậy. Phải mất hơn một phút kể từ khi anh lên tiếng, cậu mới có thể thốt nên lời.

- Tôi... có lẽ sẽ rời khỏi đây...

Cậu hạ giọng, vẻ mặt trầm ngâm mà Law chưa một lần nhìn thấy. Law gật đầu, anh vẫn biết sẽ có ngày này. Anh đối với cậu cũng chỉ là một tên bác sĩ, và nhiệm vụ duy nhất của anh là chữa trị, cậu ta khỏi rồi, hiển nhiên sẽ ra đi. Trái tim chợt co thắt, nhưng Law vẫn cố giữ nét mặt bình tĩnh, nhếch môi cười lạnh nhạt và thản nhiên trả lời.

- Nếu cậu đã khỏi, có thể đi bất cứ lúc nào cậu muốn, cũng không cần phải báo cáo với tôi.

Kid bất giác đặt tay lên ngực. Phải! Từ khi gặp được anh, trái tim lạnh lùng này đã ấm áp hơn rất nhiều, cũng không còn nhói lên giữa đêm tôi nữa. Trái tim cậu... thực sự đã khỏi bệnh, và anh, là liều thuốc duy nhất khiến cậu không còn đau đớn. Nhưng liệu sau này không còn anh, trái tim cậu có thể nào ổn như bây giờ? Anh là người đầu tiên, là người duy nhất đối xử tốt với cậu, thật lòng đối xử tốt với cậu. Từ trước đến giờ, Kid luôn sống với sự giả tạo bao quanh. Mọi người người, ai đối xử tốt với cậu, ai nịnh bợ cậu, đều có mục đích. Tất cả đều là lợi dụng, là vì cha cậu, vì tài sản của gia đình cậu, vì địa vị sau này cậu sẽ tiếp quản. Ngoài mặt là thế nhưng trong lòng họ đều nguyền rủa, rủu cho cậu chết đi. Những thứ sau này của cậu sẽ thuộc về họ. Chỉ duy nhất một người thật lòng lo cho mạng sống của cậu mà không có ý đồ... Chính lúc bàn tay ấm áp đó chạm vào, Kid đã biết, anh chính là người cậu tìm kiếm. Nhưng chính lúc này, lời anh nói càng khiến trái tim cậu đau đớn hơn bao giờ hết.

- Khốn kiếp! Trafalgar, anh... - Kid cười lớn, nhưng tiếng cười đầy chua chát và bi ai - ...anh vẫn chỉ xem tôi là bệnh nhân... anh...

Kid dường như không còn biết nói gì, cậu thực sự cảm thấy rất đau lòng...

- Tôi yêu anh, Trafalgar...

Một cảm giác khó hiểu chạm vào trái tim Law. Là hạnh phúc, hay là đau… anh thực sự không phân biệt được. Có lẽ, điều anh đang cảm nhận, là sự đan xen giữa hai cảm giác đó. Law chợt thấy cổ họng mình nghẹn đắng, không thể thốt lên một lời nào. Ngay giây phút này, anh thực rất muốn nói một điều gì đó, nhưng có quá nhiều thứ chen nhau len lỏi vào suy nghĩ của anh, nhiều đến mức không biết phải bắt đầu từ đâu, cũng không biết phải nói như thế nào, nên anh đành chọn cách giữ im lặng...

Trong đêm tối lạnh lẽo chỉ còn lại hơi ấm nồng nàn toả ra từ da thịt quấn lấy thứ không khí xung quanh, tiếng thở và tiếng đập đều đều của hai trái tim như hoà vào làm một. Cả hai cứ như vậy rất lâu, tưởng như sẽ mãi mãi chỉ còn lại im lặng, nhưng Law lại chợt hôn phớt lên đôi môi sẫm màu.

- Cho ngày ra đi tôi sẽ không đến tiễn.

Lại một nụ hôn.

- Cho một cuộc sống mới ở một thành phố xa lạ.

Thêm một lần nhấn môi.

- Cho những ngày tháng cậu sẽ dần quên tôi.

Anh nằm xuống, cố nghĩ điều gì đó, rồi anh mỉm cười, nụ cười vừa mãn nguyện, vừa mang theo một chút đau thương mất mát.

- Cho cả cuộc đời sau này cũng không cần có tôi bên cạnh.

Law khẽ đặt lên môi cậu một nụ hôn nồng nàn. Kid vòng đôi tay rắn chắc ôm chặt lấy cơ thể mỏng manh của anh, đáp trả lại một cách cuồng nhiệt. Cậu chủ động đẩy lưỡi mình qua kẽ răng, vào sâu khoang miệng, quấn chặt lấy lưỡi anh, như không bao giờ muốn tách rời, hôn thật sâu và thật lâu. Rồi cậu im lặng, đối với cậu, tất cả lời nói lúc này đều trở nên vô nghĩa. Ôm chặt anh trong vòng tay, cậu không còn muốn nghĩ đến những ngày sau đó. Chỉ cần ngày hôm nay, cậu vẫn có thể được ôm chặt anh như thế này, thì không cần phải suy nghĩ gì nữa, chỉ cần nghĩ đến ngày hôm nay, như vậy là đủ.

Ánh nắng từ khung cửa sổ lặng lẽ chiếu vào hai con người đang ngủ say trên giường. Law mở mắt, đón nhận ánh sáng mỏng manh, anh vươn cánh tay, khẽ chạm vào tia sáng trước mặt...

Ấm quá... Anh nhẹ nhàng ngồi dậy, với lấy cái áo sơ mi ở dưới đất, mặc vào người, muốn đứng lên, nhưng cảm nhận được sức nặng vòng qua eo kéo mình lại, khiến anh ngã nhào về phía sau. Bất giác cảm giác một thứ gì đó mềm mại đặt lên gáy mình.

- Cho tôi… một ngày cuối bên anh.


***


- Anh đang ở đâu?

- Ở nhà.

- Thực sự không đến tiễn tôi?

- Ừ.

Tiếng gió rít lên trong không trung, có lẽ một chiếc máy bay vừa cất cánh.

- Này, anh đang ở đâu?

- Không phải đã nói đang ở nhà sao?

- Chết tiệt! Vậy thì thế quái nào tôi lại nghe được tiếng máy bay trong điện thoại?

- Cậu nghe nhầm...

- Anh. Đang. Ở. Đâu?!!

- Sân bay.

- Ra đây!

- Không được!

- Tại sao?

- Nếu còn gặp cậu chắc chắn sẽ không quên được tôi!

- Tôi sẽ quên, cho tôi gặp anh.

- Lên sân thượng đi!

Kid tắt máy, cậu bỏ đi trước sự ngỡ ngàng của cha mình.

- Con muốn nuốt lời sao?

- Không, tôi không giống như ông! Dù có phải làm điều mình không muốn, tôi cũng sẽ bảo vệ người mình yêu.

Kid trả lời, trong giọng nói là sự lạnh lùng và kiên định.


***


Cái bóng nhỏ nhắn đứng đón gió trong buổi chiều tháng mười. Lặng lẽ và cô độc.

Cậu nhẹ bước đến, từ sau lưng ôm chặt lấy anh. Nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn thật sâu, như muốn đem tình cảm cả cuộc đời mà gửi gắm vào đôi môi này.

- Tôi yêu anh, Trafalgar...

Kid thì thầm. Cậu kéo anh vào lòng, xiết chặt vòng tay, như cố ghi khắc hình bóng nhỏ bé của anh vào sâu nơi tâm trí. Law cũng nhẹ nhàng tận hưởng cảm giác ấm áp từ cơ thể cậu. Giá như, thời gian có thể ngưng đọng lại ở giây phút này, mãi mãi.

- Nếu còn không đi cậu sẽ trễ chuyến bay đấy...

- ...

- ...

- Tôi đi đây...

- Ừ.

- Tạm biệt!

- Tạm biệt.

Cậu buông lỏng bàn tay và xoay người bước đi.

Một bước...

... Hai bước.

Ba bước...

Mỗi tiếng động vang lên giống như một nhịp búa, cứ đều đều gõ vào tim anh...

Phải rồi...

- Khoan đã, Eustass...

Kid lập tức dừng bước, giống như một loại phản xạ, mà chỉ cần là tiếng của anh, thì sẽ ngay lập tức dừng lại.

Law thở dài một tiếng, rồi chậm rãi buông lời.

- Eustass... Tôi... Cũng yêu cậu...

- Cám ơn!

Kid không quay đầu, cậu lặng lẽ nhắm mắt, rồi nhanh chóng rời đi. Cậu sợ, nếu chỉ quay đầu lại một lần, sẽ không còn có đủ can đảm, bỏ lại anh phía sau mà đi. Là sẽ nhớ, đến cả đời cũng không quên được.

Law lặng lẽ đứng giữa cơn gió chiều, nhìn theo cái bóng cao lớn khuất dần khỏi tầm mắt... Không còn một người có thể che chắn. Cơn gió lạnh buốt cắt ngang qua, máu vô hình rơi xuống, cùng với đó là trái tim cũng lạnh lùng mất đi cảm giác. Anh cố gắng hít thở một cách khó nhọc, cố ép nơtron thần kinh hoạt động, bắt chúng phải điều khiển trái tim, ngăn nó không ngừng lại.

.
.
.
.

Chiếc máy bay lạnh lùng cất cánh, anh vô thức đặt tay lên ngực, nơi đây, dường như cũng theo cậu mà đi xa mãi mãi...

Law ngước nhìn cái bóng đen đang nhỏ dần giữa bầu trời rộng lớn, đôi đồng tử xám tro ánh lên như một mảng mây đen từ xa vời bay tới.

Anh quay bước, một giọt nước mắt khẽ lăn dài...

Cuộc đời thường không phải lúc nào cũng như con người ta mong muốn…

Cuộc đời...

... vốn dĩ là tàn nhẫn, có thể vẽ cho con người ta một cảnh tượng hạnh phúc, nhưng cũng có thể tô lên đó một màu đau khổ.

Và cuộc đời... thực giống như một vở bi kịch, kẻ phải nhận lấy đau khổ, không ai khác mà là nhân vật chính.

- Eustass, nếu cậu là một cơn gió, hãy là cơn gió đẹp nhất đời tôi...


[Fic sưu tầm][KidLaw] You're my Wind 5VVaDJf6
nhokna

nhokna
Nhà phiêu lưu
Nhà phiêu lưu

Posts : 341
Status :
Online
Offline

Danh vọng : 167
Join date : 15/02/2016

Feeling : >///<

Partner : Luffy Strong World
Rương vật phẩm :
[Fic sưu tầm][KidLaw] You're my Wind Kuro_k10[Fic sưu tầm][KidLaw] You're my Wind Empty10[Fic sưu tầm][KidLaw] You're my Wind Empty10


Về Đầu Trang Go down

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết