Thousand Sunny
Chào mừng bạn đến với diễn đàn 1000Sunny.net ♥️ diễn đàn dành cho tất cả những ai yêu mến One Piece.

Hãy đăng ký làm thành viên để xem diễn đàn và sử dụng đủ các chức năng được tốt nhất mà không bị các loại quảng cáo.

Việc đăng ký rất nhanh chóng ~♪ vậy nên hãy click đăng ký nha *shishishi*
Thousand Sunny
Chào mừng bạn đến với diễn đàn 1000Sunny.net ♥️ diễn đàn dành cho tất cả những ai yêu mến One Piece.

Hãy đăng ký làm thành viên để xem diễn đàn và sử dụng đủ các chức năng được tốt nhất mà không bị các loại quảng cáo.

Việc đăng ký rất nhanh chóng ~♪ vậy nên hãy click đăng ký nha *shishishi*
Tin tức One Piece
Hướng dẫn về diễn đàn 1000sunny
Đăng Nhập

Quên mật khẩu


[Fic tự viết] Gia đình – Ace Sabo Luffy [ASL]

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down

  • Trả lời chủ đề này

[Fic tự viết] Gia đình – Ace Sabo Luffy [ASL]  Empty [Fic tự viết] Gia đình – Ace Sabo Luffy [ASL]

Bài gửi by Monkey.D. Asaac 19/3/2016, 9:14 am

“Viết cho một chiều đầy nắng, gió, và yêu thương…”
—————————————————————

Những tia nắng cuối ngày men theo từng khe hở len lỏi khắp các tán lá, rót đầy nắng vàng xuống khắp khu rừng. Những đám mây trắng xốp nhuộm màu đỏ rực trôi lơ lửng giữa bầu trời rộng lớn. Những cơn gió vô tình cứ thổi, thổi mãi, làm hàng cây bỗng đung đưa xào xạc tạo nên một bản hòa ca của một ngày nữa sắp lụi tàn.
Bên dưới khu rừng rộng lớn, thấp thoáng sau những tán cây cổ thụ đang vươn từng sải dài để che lấp những tia nắng yếu ớt của ngày cũ là bóng dáng nhỏ bé của hai đứa trẻ đang cặm cụi xếp từng nhánh cây khô thành một đống lớn. Bên cạnh chúng, một con cá sấu đang bất tỉnh chờ được đưa lên ngọn lửa sắp xuất hiện.
-Như thế này chắc đủ rồi nhỉ? – Ace quăng nhánh cây cuối cùng vào đống củi lớn, đôi môi khẽ mỉm cười quay sang nhìn Sabo.
-Vậy bắt đầu nướng thịt con cá sấu đấy đi. – Sabo liếc mắt về phía con cá sấu, nhưng như chợt nhớ ra điều gì, cậu nói tiếp. – Mà Luffy đâu rồi nhỉ?
Sabo nhìn quanh, nhưng quả thật không thấy bóng dáng Luffy đâu. Cậu nhóc ham ăn này hiếm khi trốn đi khi sắp đến bữa, vậy nên cũng không lạ gì khi cậu ngạc nhiên vì sự biến mất đột ngột này.
-Nó kìa.
Ace chỉ tay về phía bụi cây nhỏ nằm khuất sau hàng phi lao rậm rạp phía sau hai người. Ở đó, Luffy đang ngồi trước bụi cây, chăm chú ngắm nhìn thứ gì đó với ánh mắt thích thú, thỉnh thoảng trên môi cậu nhóc còn xuất hiện nụ cười.
-Lu…
Sabo lên tiếng gọi, nhưng Ace bỗng ngăn lại. Ra dấu im lặng, Ace chỉ tay về phía Luffy ngụ ý cả hai cùng đến đó.
Nằm giữa bụi cây là một sinh vật đang co rúm cả cơ thể, đôi mắt màu đỏ nhìn về phía ba người lộ rõ vẻ sợ hãi, những tiếng kêu be bé như những tiếng gầm gừ cũng vang lên đều đặn trong cuốn họng của chú thỏ trắng này.
-Em tính làm thịt nó cho bữa tối đấy à? – Ace lên tiếng, phá tan bầu không khí im lặng chán ngắt đó.
Luffy giật mình như vừa bị bắt quả tang làm việc xấu, từ từ quay lại phía sau, nhìn Ace và Sabo bằng ánh mắt ngạc nhiên.
-Ace… Sabo…
-Mà con thỏ bé tí đó chẳng đủ cho thằng nhóc như em đâu. – Ace vẫn tiếp tục nói bằng sự thờ ơ vốn có.
-Em đâu có muốn ăn nó!!! – Luffy lườm xéo Ace.
Trong khi hai anh em họ còn đang bận nhìn nhau, Sabo đã nhanh tay bế chú thỏ trắng ra khỏi bụi rậm trong sự giãy giụa của nó. Nhẹ nhàng ôm chú thỏ vào lòng, bàn tay Sabo khẽ vuốt nhẹ những sợi lông mềm mại trong sự thích thú cho đến khi mắt cậu dừng ở một bên chân đang chảy máu không ngừng của nó.
-Con thỏ này bị thương rồi. – Sabo quay sang Luffy còn đang tức giận với câu nói vừa rồi của Ace.
Luffy giật mình, chạy tới bên Sabo, khẽ chạm vào những sợi lông của chú thỏ con với vẻ mặt buồn rầu.
-Em không biết phải làm sao nhưng có vẻ nó đau lắm.
-Vậy để anh băng bó vết thương cho nó nhé.
Khóe môi Sabo xuất hiện nụ cười, từ từ rút trong túi ra một mảnh vải nhỏ, cậu đặt chú thỏ xuống nền cỏ rồi làm vài động tác băng bó đơn giản. Một vài phút sau, máu chảy ra thấm vào mảnh vải đó, khuôn mặt con thỏ vẫn còn khá đau đớn đang lịm dần vào cơn mê.
Trao chú thỏ lại cho Luffy trong sự mừng rỡ của cậu nhóc, Sabo huých nhẹ vào hông của cậu bạn đang quay mặt đi hướng khác vì bực tức.
-Đi ăn thôi. Tất cả đã sẵn sàng rồi.
[Fic tự viết] Gia đình – Ace Sabo Luffy [ASL]  Fanfic-gia-dinh-asl-3
Trước đống lửa bập bùng trong đêm hiện lên ba bóng hình bé nhỏ. Một cậu nhóc mặc bộ đồ quý tộc màu xanh thẫm đang loay hoay với chiếc ống nước quen thuộc. Bên cạnh cậu, cậu nhóc với chiếc áo thun trắng, đôi mắt xếch đang dửng dưng ném những que củi khô quoằn vào đống lửa. Và cách đó không xa, chú nhóc bảy tuổi đang nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mượt của chú thỏ trắng với vẻ thích thú.
Bỗng, một tiếng kêu vang lên phá tan bầu không khí im lặng đó. Ánh mắt của Ace và Sabo đồng loạt hướng về phía con thỏ vừa nhảy ra khỏi vòng tay của Luffy, còn Luffy lúc này mới nhận ra bản thân vừa chạm vào vết thương của nó.
-Đứng lại Riki!!!
Luffy nói lớn, và con thỏ đột nhiên cũng dừng lại. Điều này khiến Sabo ngẩn người ra vì ngạc nhiên.
-Riki?
Ôm chú thỏ trắng vào lòng, Luffy mỉm cười hạnh phúc.
-Tên của nó ạ. Em vừa mới đặt. – Rồi Luffy cúi xuống, lấy tay xoa xoa đầu chú thỏ tên Riki đó. – Mày ngoan thật đó Riki.
-Sao lại là Riki?
-Vì em thích.
Luffy đáp lại bằng một nụ cười tươi trên môi. Trong khi đó, Ace ngước lên bầu trời đêm điểm xuyến những vì tinh tú lấp lánh, vầng trán khẽ nhăn lại, dường như cậu đang suy nghĩ một điều gì đó.
Chỉ một tuần sau ngày hôm đó, vết thương của Riki gần như bình phục hoàn toàn, nó đã có thể chạy nhảy quanh nhà và cùng chơi đùa với Luffy vào những buổi chiều muộn. Sự xuất hiện của Riki dường như mang lại cho Luffy nhiều tiếng cười hơn, điều này khiến Sabo lẫn Ace cảm thấy nhẹ nhõm mặc dù nhiều lúc khi đi săn, Riki vô tình trở thành miếng mồi ngon cho những con thú của ba anh em họ.
Cuộc sống bình yên đó sẽ tồn tại mãi mãi
Hay chỉ đơn giản là một cơn gió thoảng qua đời họ mà thôi…
[Fic tự viết] Gia đình – Ace Sabo Luffy [ASL]  Fanfic-gia-dinh-asl-1
Một chiều thu nữa lại về…
Nằm cuộn tròn dưới gốc cây cổ thụ lớn, Luffy mỉm cười hạnh phúc nhìn cục bông gòn mềm mại đang ngủ vùi trong vòng tay của cậu, thỉnh thoảng đôi tay dài khẽ cựa quậy, bàn tay nhỏ xíu đưa lên dụi dụi mắt rồi nhẹ nhàng đặt xuống tiếp tục giấc ngủ bình yên.
“Trông Riki ngủ thật ngon.”
Đó là tất cả những gì Luffy nghĩ lúc này. Và rồi, như cũng bị cơn buồn ngủ xâm chiếm, cái miệng nhỏ xíu ngáp lớn, đôi mắt đen khẽ díp lại. Có lẽ cậu cũng nên ngủ một chút. Nhưng Ace đã dặn phải đợi anh ấy và Sabo đi săn về. Mà thôi, cậu nhất định dậy trước khi hai anh ấy trở về, nếu không Ace sẽ lại cốc đầu cậu mất. Cậu sẽ chỉ ngủ một chút thôi. Nhất định thế.
Phải, nhất định thế…

-“Luffyyy!!!”
Trong giấc ngủ chập chờn, Luffy nghe thấy ai đó gọi tên mình, giọng nói quen thuộc đó vang lên thật khẽ nhưng lại xoáy sâu vào tiềm thức như muốn kéo cậu ra khỏi cơn mộng mị.
-“Luffyyy!!!”
Giọng nói đó lại gọi cậu, cậu phải tỉnh dậy ngay, chẳng phải cậu đã hứa sẽ dậy trước khi hai anh ấy trở về sao.
-“Luffyyy!!!”
Luffy mở to mắt nhìn về phía trước. Đập vào mắt là khuôn mặt Ace đang nhìn cậu chằm chằm với vẻ khó hiểu. Thoáng chút ngạc nhiên, ánh mắt cậu vội rời khỏi Ace và nhìn về phía Sabo đứng cách đó không xa. Nhưng Sabo, anh ấy cũng nhìn cậu với ánh mắt như vậy. Có chuyện gì đã xảy ra ư?
-Ace… Sabo… – Luffy ngạc nhiên ngồi bật dậy. Bỗng một cảm giác trống trải xuất hiện, cậu vội nhìn lại nơi mình vừa nằm, rồi xoay người nhìn xung quanh, nhưng vẫn không thấy sự hiện diện của nó. Riki đâu rồi?
-Ace… Sabo… Riki đâu mất rồi? – Luffy như mất bình tĩnh chạy loanh quanh nơi đó tìm kiếm chú thỏ trắng.
-Bọn anh đang muốn hỏi em câu đó đấy. – Ace nhíu mày khó chịu. – Anh đã dặn em phải trông con thỏ cẩn thận cho tới khi bọn anh về mà. Dạo này trong rừng xuất hiện nhiều thú hoang lắm.
-Em với Riki cùng ngủ thiếp đi… – Luffy quay người lại với Ace và Sabo, nhưng cả hai vẫn có thể thấy đôi vai nhỏ đang run lên, giọng nói phát ra của cậu nhóc cũng như nghẹn lại. – Em cứ nghĩ khi tỉnh lại Riki vẫn còn ở đó… Em không biết tại sao nó lại chạy đi… Em… – Và Luffy thật sự bật khóc. – Em…
Sabo im lặng, quay sang nhìn Ace đang khẽ thở dài rồi từ từ tiến đến chỗ Luffy đang đứng. Vươn tay cốc mạnh lên đầu cậu nhóc đang khóc nức nở, Ace nói lớn.
-Em có khóc cũng làm được gì chứ? Trời sắp tối rồi đấy, thay vì mít ướt thì đi tìm Riki đi. Có thể nó chỉ lạc đâu đó quanh đây thôi.
Luffy ngước nhìn Ace với khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Lần đầu tiên cậu thấy Ace gọi tên Riki như thế. Anh ấy…
-Em biết rồi. Em sẽ đi tìm Riki. – Luffy lấy tay lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt, nghiêm túc nhìn Ace rồi chạy đi mất.
Nhìn theo bóng dáng Luffy dần biến mất sau nhừng bụi cây lớn, Sabo đi đến chỗ Ace, khóe môi khẽ xuất hiện nụ cười.
-Ngạc nhiên thật đấy.
-Gì cơ? – Ace nhíu mày quay sang nhìn cậu bạn.
-Không có gì. – Sabo xua xua tay. – Đi tìm Riki nào.
Màu đỏ của ánh chiều tà sắp xuất hiện và lan rộng trên bầu trời cao vút.
…………….
-Rikiii… Rikiii… Rikiii…Ri…
Luffy dừng lại, hơi thở mỗi lúc một gấp gáp, từng giọt mồ hôi cũng lần lượt lăn dài trên trán cậu. Đứng giữa khu rừng rộng lớn, Luffy cảm thấy tuyệt vọng, cậu không tìm thấy chút manh mối nào của Riki. Rốt cuộc nó đã chạy đi đâu?
-Nhìn xem ta tìm thấy thứ gì này…
Một giọng nói lảnh lót, kiêu kì vang lên hướng sự chú ý của Luffy về phía sau bụi cây lớn. Một thoáng ngạc nhiên xen lẫn tò mò, cậu tiến tới chỗ bụi cây, lấy tay rẽ những tán lá trước mặt sang một bên để lộ một lỗ nhỏ đủ để cậu đưa mắt quan sát chuyện gì đang diễn ra.
Và gần như Luffy muốn hét lên khi thấy chú thỏ trắng của mình đang giãy giụa trong vòng tay của một thằng nhóc trạc tuổi cậu.
-Vâng thưa cậu chủ. – Người đàn ông đứng bên cạnh kính cẩn nói với thằng nhóc ăn mặc giống quý tộc đó. – Chú thỏ trắng này rất thích hợp để nằm trong bộ sưu tập của cậu.
-Ta biết điều đó. – Thằng nhóc nhếch môi cười, dùng bàn tay của mình vuốt ve bộ lông mềm mượt của Riki như cách mà Luffy thường làm. Nhưng chưa bao giờ cậu thấy Riki lại tỏ ra sợ hãi như vậy. – Ta sẽ trang trí cho nó trở nên thật lộng lẫy, chứ với bộ dạng nhem nhuốc dơ bẩn này thì không xứng được đứng trong bộ sưu tập của ta.
Tiếng cười lanh lảnh của thằng nhóc đó vang lên khiến Luffy rợn người. Và gần như không thể kiềm chế để tiếp tục đứng nhìn, Luffy lao thật nhanh ra khỏi bụi rậm, chạy đến đấm mạnh vào mặt thằng nhóc đó rồi đỡ lấy Riki đang lơ lửng giữa không trung.
-Mày mày… – Thằng nhóc nằm dưới nền đất, khuôn mặt sưng vù vì cái đấm mạnh đó, trừng mắt nhìn Luffy rồi lớn tiếng ra lệnh cho người đàn ông kia. – Ông còn không mau bắt nó cho ta!!!
Nhận thấy sắp có chuyện rắc rối xảy ra, Luffy ôm chặt Riki trong vòng tay rồi chạy đi mất. Cậu dồn sức chạy thật nhanh mà không nhìn lại phía sau. Nếu chẳng may bị bắt, chắc chắn cả Riki và cậu sẽ gặp chuyện.
-Thằng nhóc kia, đứng lại ngay!!!
Luffy nghe thấy rõ giọng nói của người đàn ông đó. Nhưng cậu không được để tâm đến nó, cậu phải chạy, chạy thật nhanh. Chắc chắn Ace và Sabo đang ở quanh đây.
-Tao bảo mày đứng lại mà không nghe hả!!!
“Ace, Sabo… Hai anh đâu rồi. Em sắp không chạy nổi nữa rồi.”
Luffy thầm nghĩ trong lòng, nhưng vẫn cố gượng chạy. Cậu cứ chạy, chạy mãi, cho đến khi…
Trong một khoảnh khắc, Luffy vấp phải một hòn đá ven đường, rồi cả cơ thể chao đảo trong không trung cho đến khi ngã nhào xuống nền đất.
-Đau.
Luffy khẽ rên lên, nhưng nhận thấy người đàn ông đó sắp đuổi đến, cậu cố gắng đứng dậy để chạy tiếp. Nhưng…
-Tao đã bảo mày đứng lại mà.
Fanfic: Gia đình – Ace Sabo Luffy [ASL]
“Viết cho một chiều đầy nắng, gió, và yêu thương…”
—————————————————————
Những tia nắng cuối ngày men theo từng khe hở len lỏi khắp các tán lá, rót đầy nắng vàng xuống khắp khu rừng. Những đám mây trắng xốp nhuộm màu đỏ rực trôi lơ lửng giữa bầu trời rộng lớn. Những cơn gió vô tình cứ thổi, thổi mãi, làm hàng cây bỗng đung đưa xào xạc tạo nên một bản hòa ca của một ngày nữa sắp lụi tàn.
Bên dưới khu rừng rộng lớn, thấp thoáng sau những tán cây cổ thụ đang vươn từng sải dài để che lấp những tia nắng yếu ớt của ngày cũ là bóng dáng nhỏ bé của hai đứa trẻ đang cặm cụi xếp từng nhánh cây khô thành một đống lớn. Bên cạnh chúng, một con cá sấu đang bất tỉnh chờ được đưa lên ngọn lửa sắp xuất hiện.
-Như thế này chắc đủ rồi nhỉ? – Ace quăng nhánh cây cuối cùng vào đống củi lớn, đôi môi khẽ mỉm cười quay sang nhìn Sabo.
-Vậy bắt đầu nướng thịt con cá sấu đấy đi. – Sabo liếc mắt về phía con cá sấu, nhưng như chợt nhớ ra điều gì, cậu nói tiếp. – Mà Luffy đâu rồi nhỉ?
Sabo nhìn quanh, nhưng quả thật không thấy bóng dáng Luffy đâu. Cậu nhóc ham ăn này hiếm khi trốn đi khi sắp đến bữa, vậy nên cũng không lạ gì khi cậu ngạc nhiên vì sự biến mất đột ngột này.
-Nó kìa.
Ace chỉ tay về phía bụi cây nhỏ nằm khuất sau hàng phi lao rậm rạp phía sau hai người. Ở đó, Luffy đang ngồi trước bụi cây, chăm chú ngắm nhìn thứ gì đó với ánh mắt thích thú, thỉnh thoảng trên môi cậu nhóc còn xuất hiện nụ cười.
-Lu…
Sabo lên tiếng gọi, nhưng Ace bỗng ngăn lại. Ra dấu im lặng, Ace chỉ tay về phía Luffy ngụ ý cả hai cùng đến đó.
Nằm giữa bụi cây là một sinh vật đang co rúm cả cơ thể, đôi mắt màu đỏ nhìn về phía ba người lộ rõ vẻ sợ hãi, những tiếng kêu be bé như những tiếng gầm gừ cũng vang lên đều đặn trong cuốn họng của chú thỏ trắng này.
-Em tính làm thịt nó cho bữa tối đấy à? – Ace lên tiếng, phá tan bầu không khí im lặng chán ngắt đó.
Luffy giật mình như vừa bị bắt quả tang làm việc xấu, từ từ quay lại phía sau, nhìn Ace và Sabo bằng ánh mắt ngạc nhiên.
-Ace… Sabo…
-Mà con thỏ bé tí đó chẳng đủ cho thằng nhóc như em đâu. – Ace vẫn tiếp tục nói bằng sự thờ ơ vốn có.
-Em đâu có muốn ăn nó!!! – Luffy lườm xéo Ace.
Trong khi hai anh em họ còn đang bận nhìn nhau, Sabo đã nhanh tay bế chú thỏ trắng ra khỏi bụi rậm trong sự giãy giụa của nó. Nhẹ nhàng ôm chú thỏ vào lòng, bàn tay Sabo khẽ vuốt nhẹ những sợi lông mềm mại trong sự thích thú cho đến khi mắt cậu dừng ở một bên chân đang chảy máu không ngừng của nó.
-Con thỏ này bị thương rồi. – Sabo quay sang Luffy còn đang tức giận với câu nói vừa rồi của Ace.
Luffy giật mình, chạy tới bên Sabo, khẽ chạm vào những sợi lông của chú thỏ con với vẻ mặt buồn rầu.
-Em không biết phải làm sao nhưng có vẻ nó đau lắm.
-Vậy để anh băng bó vết thương cho nó nhé.
Khóe môi Sabo xuất hiện nụ cười, từ từ rút trong túi ra một mảnh vải nhỏ, cậu đặt chú thỏ xuống nền cỏ rồi làm vài động tác băng bó đơn giản. Một vài phút sau, máu chảy ra thấm vào mảnh vải đó, khuôn mặt con thỏ vẫn còn khá đau đớn đang lịm dần vào cơn mê.
Trao chú thỏ lại cho Luffy trong sự mừng rỡ của cậu nhóc, Sabo huých nhẹ vào hông của cậu bạn đang quay mặt đi hướng khác vì bực tức.
-Đi ăn thôi. Tất cả đã sẵn sàng rồi.
fanfic-gia-dinh-asl-3
Trước đống lửa bập bùng trong đêm hiện lên ba bóng hình bé nhỏ. Một cậu nhóc mặc bộ đồ quý tộc màu xanh thẫm đang loay hoay với chiếc ống nước quen thuộc. Bên cạnh cậu, cậu nhóc với chiếc áo thun trắng, đôi mắt xếch đang dửng dưng ném những que củi khô quoằn vào đống lửa. Và cách đó không xa, chú nhóc bảy tuổi đang nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mượt của chú thỏ trắng với vẻ thích thú.
Bỗng, một tiếng kêu vang lên phá tan bầu không khí im lặng đó. Ánh mắt của Ace và Sabo đồng loạt hướng về phía con thỏ vừa nhảy ra khỏi vòng tay của Luffy, còn Luffy lúc này mới nhận ra bản thân vừa chạm vào vết thương của nó.
-Đứng lại Riki!!!
Luffy nói lớn, và con thỏ đột nhiên cũng dừng lại. Điều này khiến Sabo ngẩn người ra vì ngạc nhiên.
-Riki?
Ôm chú thỏ trắng vào lòng, Luffy mỉm cười hạnh phúc.
-Tên của nó ạ. Em vừa mới đặt. – Rồi Luffy cúi xuống, lấy tay xoa xoa đầu chú thỏ tên Riki đó. – Mày ngoan thật đó Riki.
-Sao lại là Riki?
-Vì em thích.
Luffy đáp lại bằng một nụ cười tươi trên môi. Trong khi đó, Ace ngước lên bầu trời đêm điểm xuyến những vì tinh tú lấp lánh, vầng trán khẽ nhăn lại, dường như cậu đang suy nghĩ một điều gì đó.
Chỉ một tuần sau ngày hôm đó, vết thương của Riki gần như bình phục hoàn toàn, nó đã có thể chạy nhảy quanh nhà và cùng chơi đùa với Luffy vào những buổi chiều muộn. Sự xuất hiện của Riki dường như mang lại cho Luffy nhiều tiếng cười hơn, điều này khiến Sabo lẫn Ace cảm thấy nhẹ nhõm mặc dù nhiều lúc khi đi săn, Riki vô tình trở thành miếng mồi ngon cho những con thú của ba anh em họ.
Cuộc sống bình yên đó sẽ tồn tại mãi mãi
Hay chỉ đơn giản là một cơn gió thoảng qua đời họ mà thôi…
fanfic-gia-dinh-asl-1
Một chiều thu nữa lại về…
Nằm cuộn tròn dưới gốc cây cổ thụ lớn, Luffy mỉm cười hạnh phúc nhìn cục bông gòn mềm mại đang ngủ vùi trong vòng tay của cậu, thỉnh thoảng đôi tay dài khẽ cựa quậy, bàn tay nhỏ xíu đưa lên dụi dụi mắt rồi nhẹ nhàng đặt xuống tiếp tục giấc ngủ bình yên.
“Trông Riki ngủ thật ngon.”
Đó là tất cả những gì Luffy nghĩ lúc này. Và rồi, như cũng bị cơn buồn ngủ xâm chiếm, cái miệng nhỏ xíu ngáp lớn, đôi mắt đen khẽ díp lại. Có lẽ cậu cũng nên ngủ một chút. Nhưng Ace đã dặn phải đợi anh ấy và Sabo đi săn về. Mà thôi, cậu nhất định dậy trước khi hai anh ấy trở về, nếu không Ace sẽ lại cốc đầu cậu mất. Cậu sẽ chỉ ngủ một chút thôi. Nhất định thế.
Phải, nhất định thế…

-“Luffyyy!!!”
Trong giấc ngủ chập chờn, Luffy nghe thấy ai đó gọi tên mình, giọng nói quen thuộc đó vang lên thật khẽ nhưng lại xoáy sâu vào tiềm thức như muốn kéo cậu ra khỏi cơn mộng mị.
-“Luffyyy!!!”
Giọng nói đó lại gọi cậu, cậu phải tỉnh dậy ngay, chẳng phải cậu đã hứa sẽ dậy trước khi hai anh ấy trở về sao.
-“Luffyyy!!!”
Luffy mở to mắt nhìn về phía trước. Đập vào mắt là khuôn mặt Ace đang nhìn cậu chằm chằm với vẻ khó hiểu. Thoáng chút ngạc nhiên, ánh mắt cậu vội rời khỏi Ace và nhìn về phía Sabo đứng cách đó không xa. Nhưng Sabo, anh ấy cũng nhìn cậu với ánh mắt như vậy. Có chuyện gì đã xảy ra ư?
-Ace… Sabo… – Luffy ngạc nhiên ngồi bật dậy. Bỗng một cảm giác trống trải xuất hiện, cậu vội nhìn lại nơi mình vừa nằm, rồi xoay người nhìn xung quanh, nhưng vẫn không thấy sự hiện diện của nó. Riki đâu rồi?
-Ace… Sabo… Riki đâu mất rồi? – Luffy như mất bình tĩnh chạy loanh quanh nơi đó tìm kiếm chú thỏ trắng.
-Bọn anh đang muốn hỏi em câu đó đấy. – Ace nhíu mày khó chịu. – Anh đã dặn em phải trông con thỏ cẩn thận cho tới khi bọn anh về mà. Dạo này trong rừng xuất hiện nhiều thú hoang lắm.
-Em với Riki cùng ngủ thiếp đi… – Luffy quay người lại với Ace và Sabo, nhưng cả hai vẫn có thể thấy đôi vai nhỏ đang run lên, giọng nói phát ra của cậu nhóc cũng như nghẹn lại. – Em cứ nghĩ khi tỉnh lại Riki vẫn còn ở đó… Em không biết tại sao nó lại chạy đi… Em… – Và Luffy thật sự bật khóc. – Em…
Sabo im lặng, quay sang nhìn Ace đang khẽ thở dài rồi từ từ tiến đến chỗ Luffy đang đứng. Vươn tay cốc mạnh lên đầu cậu nhóc đang khóc nức nở, Ace nói lớn.
-Em có khóc cũng làm được gì chứ? Trời sắp tối rồi đấy, thay vì mít ướt thì đi tìm Riki đi. Có thể nó chỉ lạc đâu đó quanh đây thôi.
Luffy ngước nhìn Ace với khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Lần đầu tiên cậu thấy Ace gọi tên Riki như thế. Anh ấy…
-Em biết rồi. Em sẽ đi tìm Riki. – Luffy lấy tay lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt, nghiêm túc nhìn Ace rồi chạy đi mất.
Nhìn theo bóng dáng Luffy dần biến mất sau nhừng bụi cây lớn, Sabo đi đến chỗ Ace, khóe môi khẽ xuất hiện nụ cười.
-Ngạc nhiên thật đấy.
-Gì cơ? – Ace nhíu mày quay sang nhìn cậu bạn.
-Không có gì. – Sabo xua xua tay. – Đi tìm Riki nào.
Màu đỏ của ánh chiều tà sắp xuất hiện và lan rộng trên bầu trời cao vút.
…………….
-Rikiii… Rikiii… Rikiii…Ri…
Luffy dừng lại, hơi thở mỗi lúc một gấp gáp, từng giọt mồ hôi cũng lần lượt lăn dài trên trán cậu. Đứng giữa khu rừng rộng lớn, Luffy cảm thấy tuyệt vọng, cậu không tìm thấy chút manh mối nào của Riki. Rốt cuộc nó đã chạy đi đâu?
-Nhìn xem ta tìm thấy thứ gì này…
Một giọng nói lảnh lót, kiêu kì vang lên hướng sự chú ý của Luffy về phía sau bụi cây lớn. Một thoáng ngạc nhiên xen lẫn tò mò, cậu tiến tới chỗ bụi cây, lấy tay rẽ những tán lá trước mặt sang một bên để lộ một lỗ nhỏ đủ để cậu đưa mắt quan sát chuyện gì đang diễn ra.
Và gần như Luffy muốn hét lên khi thấy chú thỏ trắng của mình đang giãy giụa trong vòng tay của một thằng nhóc trạc tuổi cậu.
-Vâng thưa cậu chủ. – Người đàn ông đứng bên cạnh kính cẩn nói với thằng nhóc ăn mặc giống quý tộc đó. – Chú thỏ trắng này rất thích hợp để nằm trong bộ sưu tập của cậu.
-Ta biết điều đó. – Thằng nhóc nhếch môi cười, dùng bàn tay của mình vuốt ve bộ lông mềm mượt của Riki như cách mà Luffy thường làm. Nhưng chưa bao giờ cậu thấy Riki lại tỏ ra sợ hãi như vậy. – Ta sẽ trang trí cho nó trở nên thật lộng lẫy, chứ với bộ dạng nhem nhuốc dơ bẩn này thì không xứng được đứng trong bộ sưu tập của ta.
Tiếng cười lanh lảnh của thằng nhóc đó vang lên khiến Luffy rợn người. Và gần như không thể kiềm chế để tiếp tục đứng nhìn, Luffy lao thật nhanh ra khỏi bụi rậm, chạy đến đấm mạnh vào mặt thằng nhóc đó rồi đỡ lấy Riki đang lơ lửng giữa không trung.
-Mày mày… – Thằng nhóc nằm dưới nền đất, khuôn mặt sưng vù vì cái đấm mạnh đó, trừng mắt nhìn Luffy rồi lớn tiếng ra lệnh cho người đàn ông kia. – Ông còn không mau bắt nó cho ta!!!
Nhận thấy sắp có chuyện rắc rối xảy ra, Luffy ôm chặt Riki trong vòng tay rồi chạy đi mất. Cậu dồn sức chạy thật nhanh mà không nhìn lại phía sau. Nếu chẳng may bị bắt, chắc chắn cả Riki và cậu sẽ gặp chuyện.
-Thằng nhóc kia, đứng lại ngay!!!
Luffy nghe thấy rõ giọng nói của người đàn ông đó. Nhưng cậu không được để tâm đến nó, cậu phải chạy, chạy thật nhanh. Chắc chắn Ace và Sabo đang ở quanh đây.
-Tao bảo mày đứng lại mà không nghe hả!!!
“Ace, Sabo… Hai anh đâu rồi. Em sắp không chạy nổi nữa rồi.”
Luffy thầm nghĩ trong lòng, nhưng vẫn cố gượng chạy. Cậu cứ chạy, chạy mãi, cho đến khi…
Trong một khoảnh khắc, Luffy vấp phải một hòn đá ven đường, rồi cả cơ thể chao đảo trong không trung cho đến khi ngã nhào xuống nền đất.
-Đau.
Luffy khẽ rên lên, nhưng nhận thấy người đàn ông đó sắp đuổi đến, cậu cố gắng đứng dậy để chạy tiếp. Nhưng…
-Tao đã bảo mày đứng lại mà.
Giọng nói khinh khỉnh vang lên, và một bàn tay lớn vươn ra nắm chặt cổ áo Luffy rồi nhấc bổng cả cơ thể cậu lên ngang tầm với vóc dáng to lớn của người đàn ông đó.
-Mày có biết mày đã đấm ai không? Cậu ta là con trai của nhà quý tộc nổi tiếng về buôn bán tàu thuyền trong thành phố đấy. Chỉ một câu nói của cậu ta cũng đủ để mày chết ngay tức khắc. – Người đàn ông với khuôn mặt dữ tợn nhấn mạnh từng chữ, đôi mắt ánh lên sự tức giận nhìn Luffy.
-Nhưng con thỏ này là của tôi. Tôi không cho ai đụng vào nó hết. – Luffy gào lên, tay vẫn ôm chặt Riki không buông.
-Của mày ư? – Người đàn ông đó cười khẩy. Lấy tay kéo mạnh con thỏ ra khỏi vòng tay của Luffy. – Nếu cậu ta muốn thứ gì thì nhất định phải có được thứ đó. Để tao nhắc cho mày biết, con thỏ này đã trở thành đồ sưu tập của cậu ta. – Rồi ông ta ném Luffy xuống nền đất. – Tao không có hứng chơi với con nít. Mày nên biết ơn vì điều đó.
Luffy trừng mắt nhìn người đàn ông to lớn trước mắt, đôi mắt ánh lên sự tức giận, rồi nhanh chóng đứng bật dậy lao đến chỗ ông ta. Nhưng cậu chưa kịp chạm vào hắn thì đã bị đánh bật ra xa.
-Mày nên ngoan ngoãn đi. – Ông ta cười khinh khỉnh rồi quay người bỏ đi.
-Trả Riki đây!!! – Luffy điên cuồng lao đến đấm mạnh vào lưng ông ta. Nhưng điều đó chỉ khiến hắn loạng choạng trong giây lát rồi quay lưng lại nhìn Luffy đang thở dốc với những nét tức giận trên khuôn mặt.
-Thằng láo toét. – Hắn siết chặt Riki hơn nữa khiến chú thỏ kêu lên đau đớn rồi lao đến đánh tới tấp vào Luffy. – Cho mày chết, chết đi… Dám đánh ông mày à…
Khuôn mặt Luffy dần biến dạng sau những cú đánh, cả cơ thể đau buốt nhưng cậu nhóc vẫn cố giữ lí trí, vươn cánh tay cao su về phía Riki đang rên rỉ.
-Trả Riki lại đây!!! – Luffy gào lên.
-Trả này… – Hắn tiếp tục đánh, rồi lấy chân đạp thẳng vào mặt Luffy, lòng bàn chân vẫn giữ lại trên khuôn mặt cậu nhóc. – Mày có tin rằng tao hoàn toàn có thể giết chết mày và con thỏ này ngay lập tức không. – Hắn gằn giọng, nắm chặt hai tay con thỏ rồi dốc ngược đầu xuống dưới.
-Ta không cho ngươi chạm đến Riki!!! – Luffy quát lên khi thấy những ngón tay của hắn đang từ từ chạm vào cái cổ nhỏ xíu của Riki.
Nhưng hắn không nghe lời Luffy nói, tiếp tục siết chặt cổ Riki. Nhìn con thỏ giãy giụa trong tuyệt vọng, Luffy như điên lên, cậu cố gắng thoát khỏi bàn chân nhơ nhuốc của hắn nhưng không thể.
-Tên khốn, thả Riki ngayyy!!!
Luffy gào lên. Tiếng nói vang vọng khắp khu rừng rộng lớn.
-Này, bỏ con thỏ đó xuống.
Giọng nói quen thuộc vang lên trong lúc Luffy tuyệt vọng nhất, ngước đôi mắt đầm đìa về phía trước, cậu có thể thấy rõ hai khuôn mặt mà cậu yêu quí nhất đang nhìn người đàn ông đó với vẻ tức giận.
-Bọn mày là bạn của thằng nhóc xấc láo này à? – Hắn ta cười khinh khỉnh nhìn Ace và Sabo đang dần tiến tới.
-Tao đã bảo mày bỏ con thỏ đó xuống. – Ace gằn giọng, đôi mắt đỏ gầu vì tức giận tột độ.
-Tao không bỏ thì mày làm gì được tao, lũ chuột nhắ…
Người đàn ông đó chưa kịp dứt lời, Ace đã lao đến đấm mạnh vào mặt ông ta khiến cả cơ thể đồ sộ ngã nhào về phía sau.
Ace không lên tiếng, từ từ tiến đến chỗ hắn đang nằm vật vã trên nền đất. Cậu điên cuồng đánh tới tấp vào ông ta. Trông người đàn ông đó lúc này không khác gì một bao tải cho cậu trả cơn tức giận đang dâng trào trong lòng.
-Ace… Được rồi… – Sabo tiến đến đặt tay lên vai Ace như kìm lại cơn tức giận của cậu bạn. Rồi sau đó cậu trừng mắt nhìn người đàn ông đó. – Ông hãy đi lo cho cậu công tử của ông đi. Trước khi đến đây hai chúng tôi đã chăm sóc nó tử tế rồi đấy. – Khóe môi Sabo xuất hiện nụ cười nham hiểm.
-Mày… Tụi mày đã làm gì cậu ấy… – Dù cả cơ thể như đang bất động, nhưng ông ta vẫn cố lên tiếng.
-Làm gì ư? Ông tự mà tìm hiểu.
Người đàn ông đó run lên khi nhìn thấy ánh mắt của Sabo, lật đật bò dậy rồi chạy đi mất, nhưng trước đó vẫn không quên buông một câu đe dọa.
[Fic tự viết] Gia đình – Ace Sabo Luffy [ASL]  Fanfic-gia-dinh-asl-2
-Tao sẽ không bao giờ quên chuyện này.
Một cơn gió mát lành thổi qua, Sabo vươn vai rồi ôm con thỏ đang co rúm cơ thể vì sợ hãi đi đến đặt vào lòng Luffy.
-Em không sao chứ?
Luffy lắc lắc đầu, ôm chặt Riki vào lòng, rồi ngước nhìn hai người anh với nụ cười hạnh phúc. Quả nhiên hai anh ấy lúc nào cũng xuất hiện vào lúc cậu cần nhất.
-Nếu không còn chuyện gì thì về thôi. – Ace lên tiếng. – Chúng ta còn phải chuẩn bị nướng thịt con gấu mới bắt được chứ.
Sabo gật đầu, quay sang Luffy đang vuốt ve chú thỏ trắng, nụ cười hạnh phúc vẫn thường trực trên môi cậu nhóc.
-Về thôi Luffy. Chắc cả em với Riki đều mệt rồi.
Luffy mỉm cười đáp lại Sabo, nhưng khi cậu đang đứng dậy thì Riki bỗng bỏ chạy ra khỏi vòng tay Luffy.
-Rikiii…
Luffy vừa gọi vừa chạy theo, nhưng Riki lại không chịu dừng lại.
-Chậc… Con thỏ này…
Ace lắc đầu ngán ngẩm. Bên cạnh Sabo cũng đang ngây người ngạc nhiên. Nhưng rồi cả hai cũng nhanh chóng chạy theo Riki và Luffy.
Riki cứ chạy mãi, rồi bất ngờ chạy vào một hốc cây cổ thụ cách đó không xa.
-Riki… – Luffy khẽ gọi tên Riki, rồi cúi người, đưa mắt nhìn vào hốc cây, chiếc mũ rơm vì thế vướng vào cành cây rơi xuống. Nhìn sâu vào trong đó, trong khoảnh khắc cậu đã phải đưa tay lên miệng để ngăn không thốt thành lời.
Trước mắt Luffy, Riki đang cùng với hai hay ba chú thỏ con với bộ lông mềm mượt đang dựa vào người một chú thỏ trắng lớn hơn. Chưa bao giờ Luffy thấy Riki hạnh phúc như vậy. Có lẽ đây chính là gia đình của nó.
Gia đình…
Trong một khoảnh khắc, những kí ức về những con người Luffy đã từng gặp hiện lên trong đầu cậu. Cậu nhớ đến trưởng thôn, chị Makino, những người dân trong làng Cối xay gió, Shanks, những thành viên trong băng hải tặc Tóc đỏ, cả Dadan, ông nội, và…
… Ace với Sabo…
Những hình ảnh cả ba cùng nhau đi săn, cùng nhau ngủ, cùng nhau luyện tập chưa bao giờ hiện lên rõ nét như vậy. Trong lòng Luffy dâng lên một cảm xúc khó tả, bỗng dưng cậu muốn gặp hai anh ấy biết bao.
Luffy đứng dậy, cúi xuống nhặt chiếc mũ, rồi đặt nó lên đầu. Ngẩng mặt lên, cậu thấy Ace và Sabo đang chạy tới, khóe môi cậu bỗng xuất hiện nụ cười rồi tiến về phía hai người anh của mình.
-Về nhà thôi.
Ace và Sabo sững người trong giây lát vì thái độ bất ngờ của đứa em trai nhỏ.
-Thằng nhóc này bị sao thế? – Ace khó hiểu quay sang hỏi Sabo.
-Em chỉ cảm thấy rất vui thôi. – Luffy quay đầu lại, trên môi vẫn giữ nụ cười. – Mà hai anh đã làm gì với thằng nhóc kia vậy?
-Em muốn biết à? – Sabo nháy mắt thích thú. – Ace, cậu ta đã…
-Kệ hắn đi. Xong rồi. – Ace lạnh nhạt nói.
-Nhưng em muốn biết mà.
-Thôi để lúc nào anh nói cho. – Sabo cười lớn.
Và những tiếng cười đùa cứ vang lên như thế, trên suốt đoạn đường.
Ba cái bóng nhỏ trải dài dưới cái nắng chiều oi ả.
Hạnh phúc, gia đình, có lẽ chỉ cần như thế…
————————————————————–End———————————————————–
avatar

Monkey.D. Asaac
Người lang thang

Posts : 17
Status :
Online
Offline

Danh vọng : 4
Join date : 13/03/2016

Rương vật phẩm :
Bạn chưa có vật phẩm nào cả. Hãy tích góp beri và đến Sabaody mua nha.


Về Đầu Trang Go down

  • Trả lời chủ đề này

[Fic tự viết] Gia đình – Ace Sabo Luffy [ASL]  Empty Re: [Fic tự viết] Gia đình – Ace Sabo Luffy [ASL]

Bài gửi by Dương Thu Trà 19/3/2016, 9:19 am

@Monkey.D. Asaac
Bài này http://www.1000sunny.net/t1260-topic là fanfic, không post ở GLT
Bài này http://www.1000sunny.net/t1258-topic mang tính chất wiki, không post ở GLT nốt, nếu post thì phải ở Ohara và trình bày đúng mẫu code
Dương Thu Trà

Dương Thu Trà
Nhà phiêu lưu
Nhà phiêu lưu

Posts : 315
Status :
Online
Offline

Danh vọng : 427
Location : Hà Nội
Join date : 11/02/2016

Feeling : hmm...

Rương vật phẩm :
[Fic tự viết] Gia đình – Ace Sabo Luffy [ASL]  Merry210
[Fic tự viết] Gia đình – Ace Sabo Luffy [ASL]  Empty10[Fic tự viết] Gia đình – Ace Sabo Luffy [ASL]  Empty10


Về Đầu Trang Go down

  • Trả lời chủ đề này

[Fic tự viết] Gia đình – Ace Sabo Luffy [ASL]  Empty Re: [Fic tự viết] Gia đình – Ace Sabo Luffy [ASL]

Bài gửi by Monkey.D. Asaac 19/3/2016, 9:19 am

Thaks mới chơi chưa bik nhìu
avatar

Monkey.D. Asaac
Người lang thang

Posts : 17
Status :
Online
Offline

Danh vọng : 4
Join date : 13/03/2016

Rương vật phẩm :
Bạn chưa có vật phẩm nào cả. Hãy tích góp beri và đến Sabaody mua nha.


Về Đầu Trang Go down

  • Trả lời chủ đề này

[Fic tự viết] Gia đình – Ace Sabo Luffy [ASL]  Empty Re: [Fic tự viết] Gia đình – Ace Sabo Luffy [ASL]

Bài gửi by Sponsored content



Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết