Thousand Sunny
Chào mừng bạn đến với diễn đàn 1000Sunny.net ♥️ diễn đàn dành cho tất cả những ai yêu mến One Piece.

Hãy đăng ký làm thành viên để xem diễn đàn và sử dụng đủ các chức năng được tốt nhất mà không bị các loại quảng cáo.

Việc đăng ký rất nhanh chóng ~♪ vậy nên hãy click đăng ký nha *shishishi*
Thousand Sunny
Chào mừng bạn đến với diễn đàn 1000Sunny.net ♥️ diễn đàn dành cho tất cả những ai yêu mến One Piece.

Hãy đăng ký làm thành viên để xem diễn đàn và sử dụng đủ các chức năng được tốt nhất mà không bị các loại quảng cáo.

Việc đăng ký rất nhanh chóng ~♪ vậy nên hãy click đăng ký nha *shishishi*
Tin tức One Piece
Hướng dẫn về diễn đàn 1000sunny
Đăng Nhập

Quên mật khẩu


[Fic sưu tầm][Frobin] Chocolate

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down

  • Trả lời chủ đề này

[Fic sưu tầm][Frobin] Chocolate Empty [Fic sưu tầm][Frobin] Chocolate

Bài gửi by nhokna 2/4/2016, 12:05 am

Disclaimer: Các nhân vật không thuộc về tôi, họ thuộc quyền sở hữu của Odacchi-sensei
Author: RinTobita
Rating: K
Category: Romantic, H.E
Characters: Frobin và một số nhân vật khác.
Status: Hoàn thành. Đã xin phép tác giả reup.
Source: Wattpad
Summary: Câu chuyện 20 năm trước, khi mà họ chưa gia nhập băng SH.
P/s: Đã xin phép tác giả trước khi share qua bên này rồi nha~

[Fic sưu tầm][Frobin] Chocolate 09ebf4a305e1e9b21334d5dd479a71a7

CHOCOLATE

Kẹo chocolate là thứ loại kẹo xa xỉ nhất mà tôi biết. Tôi chỉ thích cà phê, hương cà phê, màu và mùi thơm nức mũi của nó mà thôi.
Tôi nghèo lắm, chỉ có thể lâu lâu mua một ít cà phê để nhâm nhi chứ chưa bao giờ được ăn chocolate bao giờ cả.
Cho nên, tôi ghét nó!
Sống tạm bợ trong một làng thôn dưới chân thành phố, tôi cảm thấy yên bình hơn bao giờ hết. Thoát khỏi sự truy đuổi dân phố, tôi trốn sâu vào trong rừng mà thanh thản lại để đọc sách. Cuốn Poneglyph cuối cùng của tôi.


''Poneglyph cũng liên quan tới những câu chuyện tình yêu ư?''

Tôi ngạc nhiên. Từ trước tới giờ, tôi chỉ thấy những cuộc chiến tranh khốc liệt, những cuộc xung kích dữ dội mà những tảng đá Poneglyph mang trên mình mà thôi. Mà tình yêu thì....nó như thế nào nhỉ?

*kịch kịch* Bỗng có những thứ tiếng nghe ầm ầm gì đó thật khó chịu, đã lôi tôi ra khỏi thế giới của mình. Tôi trông thấy một người từ đằng xa, đang lúi húi làm gì đó...

Tò mò, tôi đóng cuốn sách lại và mon men lại gần...

''Người bán ve chai à?'' - Tôi nhìn qua những tán cây.

Một người thanh niên có mái tóc màu xanh dương được vuốt keo dựng mái, trên đầu có một cái kính giống kính bơi bao quanh. Mặc độc một chiếc áo sơmi (hình như là thế vì người đó đứng quay lưng về phía tôi), lúi húi ở bãi đồ phế thải sắt do người dân bỏ ra với một sức mạnh 'bất bình thường'! Ý tôi là làm sao mà một người có thân hình ốm nhom như thế mà lại có thể nâng được cả đống thứ sắt vụn kia một cách nhẹ nhàng thế kia như vậy chứ?
Trông cậu ta đang rất vui thì phải? Đang huýt sáo kìa.
Tôi lấy hết can đảm để đi tới. Định rằng tôi sẽ bỏ đi và chả quan tâm tới nó nhưng nghĩ lại rằng tôi đang cần một công việc để lấy tiền ăn qua ngày nên tôi quyết định ở lại. Ra vẻ tốt với người ta, phụ đỡ công việc cho họ, và sau đó, tôi sẽ chạy trốn và mang theo một thức ăn và ít tiền. Người ta gọi đó là sự phản bội và lừa đảo.
Gì chứ tôi không quan tâm.

- Chào!

Tôi cất tiếng hỏi. Liền đó, cậu ta liền hét lên, ngưng lại bản nhạc quái dị của mình và quay lại. Sợ hãi và cố gắng che cái xe kút kít lỉnh kỉnh bao nhiêu là đồ bỏ ở đằng sau... Tôi nhìn cậu ta :

- Ra là cậu bị...biến thái...
- Biến thái nhà cô đấy! Cô làm tôi giật cả mình!!

Nhìn lên nhìn xuống, chỉ độc nhất cái quần bơi....

- Tôi tưởng bán đồng nát thì ít ra cũng mặc quần đàng hoàng chứ?
- Hảaa?? Cô tưởng tôi đang thu rác mang đi bán à?

Cậu ta chống nạnh. Nhìn vậy thôi mà trông cũng bảnh trai gớm, có cơ bụng kìa.

- Nhưng tóm lại là có bán không?
- Không!

Haiz...vậy là đóan nhầm người rồi...

- Này! Đừng có thở dài như thế! Cô đi ra chỗ khác cho tôi làm!

Cậu ta xùy xùy tôi đi, tiếp tục dỡ các tấm tôn.

- Sao không đi?
- Dù gì thì tôi chả có nơi nào để đi cả. Tôi có thể theo anh được không? * tôi đứng bên cạnh cái xe kút kít cũ kĩ của cậu ta, mắt mở tròn nhìn cậu.
- Cô nói cái gì vậy? Tôi không dư hơi để chấp chứa những đứa con gái đâu!
- Tôi có thể giúp cho anh mà! Tôi nấu cơm! Tôi lau nhà! Tôi giặt quần áo! Làm ơn! Hãy cho tôi đi cùng anh đi!
- Này! Tôi đã bảo là tôi không cần rồi mà! Cô không thấy tôi đang bận hay sao?
- Làm ơn.... * Tôi năn nỉ
- Haiz nghe này! * Cậu ta dừng công việc dỡ đồ lại, bulông lẫn ốc vít rơi vãi ra đất *- Cô nhìn tôi này! Tôi chỉ sống có một mình mà thôi! Không nhà, không cửa, không người thân! Hoàn toàn bị thất lạc mà thôi!

''Không người thân....''

- Cho nên tôi không thể nào nuôi nổi 2 miệng ăn đâu! * cậu ta tiếp tục*- cô hiểu chứ?

Tôi bỗng dưng thấy hơi bực tức. Từ trước tới giờ, nào có ai từ chối lời đề nghị của một con bé sẵn sàng làm việc nhà cho đâu? Tôi thật sự cũng có ý tốt mà chứ có theo người ta về nhà mà giết người cướp của đâu mà sợ?
Tôi bắt chéo hai cánh tay của mình lên trước ngực, cố gắng giải thoát sự bực tức của mình ra.

- BA HOA! *-''Phải cho cậu ta thấy mới được!''

Lập tức liền, những cánh tay không chủ mọc lên từ đống bãi sắt vụn. Chúng mở ra như những cánh hoa anh đào vậy.
Cậu tóc xanh hơi hoảng loạn (nói đúng là phát sợ thì đúng hơn). Cậu ấy lắp bắp :

- Trái...trái Ác quỷ???

Ba cánh tay tượng trưng cho ba bông hoa mà tôi vừa gọi ra liền tuân lệnh tôi, chúng nhanh chóng chuyền tay nhau từ trên bãi đồ cho xuống tới chiếc kút kít những miếng sắt, thép chồng chất lên nhau thật nhanh gọn. Tôi cũng đi nhặt từng hạt ốc và vít ở dưới những thảm cỏ lên tay, rồi bỏ vào chiếc thùng tua vít lẫn cờ lê cho cậu ta. Cậu ấy mở tròn to mắt ra, ngạc nhiên :

- Cô ăn trái Ác quỷ à?
- Uhm...trái Hana Hana no mi...
- Rớt xuống biển thì nguy to
- Uh tôi biết.

Cậu ta khoanh tay đứng nhìn tôi đang nhặt đồ, nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ...

- Thế nhà cô ở đâu sao cô không ở mà lại xin ở chung với tôi? Con gái tuổi này mà lang thang lông bông ngoài đường cũng đâu có tốt?
- Tôi 17 tuổi rồi! Đủ để chịu mọi vấn đề rồi!
- Rồi! Nếu cô nói thế thì 20 như tôi là bỏ đi à?

Hóa ra anh ta cũng trạc gần tuổi tôi. Anh ấy nói :

- 20 tuổi! Cô đơn một mình! Sống nơi xa lạ! Đau đớn về thể xác lẫn tình thương. Tôi sống 1 mình quen rồi. Cô nghĩ là cô sẽ chịu đựng được khi ở với một người như tôi sao?

Anh ta kéo chiếc kính bơi - kính chắn gió loại đi biển xuống đeo vào mắt, dựng lại chiếc xe và bắt đầu bước đi.

- Cám ơn cô nhiều dù gì đi nữa....ơ?

Nước mắt tôi bắt đầu rơi.
Vì anh ta bỏ đi mà không chấp nhận tôi à? Không! Thế thì thật trẻ con quá!
Những điều anh ta nói...cô đơn, xa lạ, đau đớn,...đều là những điều tưởng như bình thường trong cuộc sống thường ngày của tôi. Nhìn xem! 7 năm nay tôi đã được gì sau khi người thân của tôi lại bị xóa sổ khỏi thế giới này chứ? Đến quê hương còn không còn...

- Hic hic!

Tôi nín không được. Nhủ rằng sau 7 năm với ý chí kiên cường của ông Saul là sẽ không khóc nữa và sẽ sống tốt hơn. Không được khóc nữa! Mà bây giờ, nó lại trở lại là nỗi ám ảnh tôi mỗi đêm.
Anh chàng đồng nát bối rối chạy tới tôi, bỏ lại chiếc xe của anh ta đang rớt từng tấm tôn xuống. Lắp bắp như gà mắc tóc hỏi liền :

- Này! Cô đau ở đâu à? Sao tự dưng bật khóc lên như con nít vậy?

Tôi mím môi, lấy cánh tay chúi nước mắt.

- Nước mắt nước mũi tèm lem rồi này! Nào! Nín đi!

Tôi bỗng dưng cảm thấy xấu hổ. Khóc tu tu chỉ để cho người ta thương hại thôi à? Nhưng, dù gì tôi vẫn còn bé lắm! Bé hơn so với cả thế giới này, khóc thì có việc gì chứ?
Tôi nín liền.
Anh tóc xanh vẫn đeo kính trên mặt làm tôi không biết anh ta có vừa khóc vừa xin lỗi không nữa. Trông anh ta có vẻ sợ con gái khóc lắm. Xin lỗi rối riết luôn!

- Tôi không sao! Anh tên gì?
- Cô hỏi liên quan quá! Tự dưng khóc cho đã rồi hỏi tên người ta. Làm bộ à?

Mặt tôi tỉnh bơ, ráo hoảnh như chưa có việc gì xảy ra.

- Dù gì thì cũng sắp là người nhà nhau. Cho biết tên gọi cho dễ.
- Ủa? Bộ tôi cho cô theo tôi hồi nào vậy?
- Vừa nãy
- Thiệt hả??
- Uh! (nói xạo đó)

Anh ta còn không biết mình có nói hay nữa nên nghĩ ngợi mãi đến mức tôi phải hỏi lại lần 2!

- Được rồi! Không biết là cô có nói thật hay đùa không những tôi nhớ là không có! Gọi tôi là Cutty Flam được rồi!
- Tên gì kì vậy? Còn tên khác không?
- Ý kiến quá! Còn cô tên gì hả?
- A! À tên tôi là...N...

Tôi lắp bắp. Anh ta nhìn tôi đợi câu trả lời. Làm sao đây? Lỡ tôi nói ra, anh ta biết tôi là....sẽ mang tôi giao nộp cho Hải quân mất!
Bỗng có một người bước ngang qua đây khi tôi quyết định nói cho anh ta cái tên tôi bịa ra. Bất thình lình, người đó hét lên, chạy tới nắm lấy cánh tay tôi, và giận dữ :

- ÁAA CÁI CON NHỎ NÀY!!! BÀ BẮT ĐƯỢC MÀY RỒI!!
- AA! Thả tôi ra! Thả tôi ra!

Tôi sợ hãi hét toáng lên. Chết rồi! Làm sao bây giờ???

- Bà tưởng mày trốn đây khỏi nơi này rồi chứ? Ai dè mày còn lảng vảng ở đây! Sao? Mày đang dụ dỗ ai nữa hả??!

Bà ta nhìn Cutty Flam. Anh ta không hiểu gì cả.

- Cậu cẩn thận đấy! Con quỷ này mưu mô lắm! Nó định lừa người ta để ăn cướp đấy!
- Tôi chỉ lấy mỗi miếng bánh mì của bà thôi! Bà đừng ích kỉ như thế! Bà thả tôi ra!

Đây là 1 trong số những nạn nhân mà tôi đã làm việc giúp cho và tôi chạy xuống dưới đây sống là vì trốn bà ta.

- Hả! Tao còn nghe con tao nói là mày còn lấy cái đầm tao mua cho nó nữa!
- Bà nhìn xem tôi có mặc chiếc nào của nó đâu! Nó chỉ là một con nhỏ lẻo mép hơn không kém!
- Cái gì??? Mày dám nói vậy với con tao à!!

Bà ta vung tay lên định tát tôi. Tôi quay mặt đi.

- Này bà cô! Dừng lại!

Cutty Flam bất ngờ nắm cổ tay bà ta lại. Anh tháo mắt kính ra, mặt cau lại nhìn bà ấy.

- Có chuyện gì hãy từ từ nói! Bà không được đánh cô ấy!
- Cái gì? Muốn bảo vệ con này à?
- Mặc kệ tôi! Tôi quen với việc chịu đựng bà ta rồi! Anh đi đi!

Anh ấy không đi.

- Thả cô ấy ra! Mau! * Anh ấy lườm bà, nhất quyết không buông tay bà ra. Ánh mắt trông thật đáng sợ!

Bà ta sợ hãi, tay nới lỏng cổ áo tôi ra.

- Này bà Boha! Bà làm gì mà lâu vậy?

Bỗng có đám người ôm củi đi tới thì thấy cảnh này...

- Ê! Con nhỏ Nico Robin kìa!
- Bà bắt được nó rồi à? Giao nó cho Hải quân đi!
- Đáng lẽ là phải giao cho Hải quân từ lâu rồii chứ!
- Robin...?

Cutty Flam nhìn tôi. Thế là hết!

- Làm ơn! Đừng giao tôi cho Hải quân!
- Dù mày còn nhỏ nhưng tụi tao không tha cho mày đâu! Giao nộp mày thì sẽ đền bù được những thứ mày ăn cắp đấy!
- Tôi không lấy cắp gì mà!
- Thả cô ấy ra!!!

Cutty Flam giận dữ. Anh bước tới gần, xắn tay áo lên.

- Các người thật là nhục nhã khi hội đồng người yếu như vậy! Thả ra nếu mấy người không muốn xơi kẹo đồng!!
- Ê! Tên mặc quần bơi nè! * một người chợt phát hiện ra
- Hả????
- À ra là tên chuyên gia ăn cắp bị mọi người truy lùng đây mà!
- Con nít con nôi vắt mũi chưa sạch mà bày đặt hù dọa hả mày?
- Ê tôi cao mét 8 đó nhé!!!
- Là du côn mà nay còn bày đặt anh hùng cứu mĩ nhân à?
- Bắt nó lại! Giao cho Hải quân xử lí luôn!
- CHẾT TIỆT!! Tôi xin lỗi nhé! Nico!!

Anh ta chạy mất tiêu cùng đám người rượt đuổi mà bỏ lại chiếc xe của mình. Ra là anh ấy giống mình...về tất cả!

.
.
.
.
.


''Rét quá...!''

Ngồi run bần bật mà ôm lấy mình. Tôi đau đớn ngồi chui rủi trong góc, nép sát vào tường. Vừa nãy, vì nể tôi đã chăm làm việc nhà trong 2 tháng nên cái bà già Boha nãy đã không giao tôi cho Hải quân, mà bù lại, bà ta đã quất tôi 10 nhát roi vào lưng (gừng càng già càng cay) vì tội ăn cắp và hỗn xược (tất nhiên là có con của bà). Thành ra là vừa rét run vừa đau xót cả người.

Đêm tối ở đây lạnh lắm mặc dù đây không phải là đảo mùa đông. Ở đây cũng cho gọi là đông đúc dân cư, tối nào cũng tấp nập người ra đường đi chơi này nọ nhưng họ vô tâm lắm, chỉ biết quan tâm tới cái người ta gọi là ''bạn trai - bạn gái'' hay ''vợ chồng'' gì đó mà thôi. Họ luôn xa xỉ tặng nhau những món quà họ cho là ngọt ngào - Chocolate đấy!

Tôi luôn ghét cách họ trao nhau những viên chocolate như thế nào. Phải đấy! Tôi ghét Chocolate lắm! Ghét những cặp tình nhân và những câu chuyện tình lãng mạn, ngu ngốc của họ nữa. Chúng phải làm tôi phát điên lên!

Ngồi xem xét lại cuộc đời mình. Bỗng tôi nhận ra rằng mình thiếu 1 thứ gì đó, rất quan trọng...

- Á thôi chết tôi rồi!!! Cuốn Poneglyph của tôi!!!

Tôi hốt hoảng lên khi nhận ra nó không còn ở bên mình nữa.
Chết tôi rồi!! Tài liệu quý giá của tôi! Tái sản, niềm hi vọng của tôi! Nó đâu mất rồi!!
Tôi gần như phát khóc lên luôn, không thể nào bình tĩnh đựơc. Xét về nhiều mặt tất cả thì cuốn Poneglyph đó chính là cuốn sách cuối cùng mà tôi có được từ người thân yêu của tôi. Mất nó, tôi phải làm sao??

- Của cô đây...đúng không??

Bỗng hình ảnh của những tảng đá Poneglyph hiện lên trên mắt tôi. Nó đẹp quá...

- Cut...ty Flam....??

Anh ấy đứng trước mặt tôi, chìa cuốn sách về phía tôi.

- Vừa nãy tôi quay lại, không thấy ai cả thì thấy cuốn này...cùng với đàn sói xung quanh...Tôi nghĩ là nó là của cô, nên... * Mặt anh đầy những vết bầm.

Cuốn sách của tôi có những vết hằn lõm sâu cũng những hàm răng, vài trang đã bị rách một nửa nhưng, đó chả là gì so với anh... Mặt sưng vù vì bị đánh. Tay chân trầy xước vì vết cắn. Tôi rưng rưng.

- Sao anh tìm được tôi?

Anh cởi chiếc áo sơmi duy nhất trên người anh ra, lấy nó choàng qua người tôi. Anh chậm rãi nói, không quan tâm tới vết thương mình đau đến cỡ nào:

- Cô sẽ lạnh đấy! Mặc đầm kia mà.... Ôi..còn bị đánh đến rướm cả máu thế kia...

Anh run run. Vừa lạnh, vừa đau, giống tôi bây giờ nhỉ?
Tôi nhận lại cuốn sách. Cảm giác rằng mẹ đang đứng bên cạnh tôi...

- Chúng ta về thôi! * Cutty Flam xoa xoa hai cánh tay của mình và rùng mình, thu mình lại vì lạnh. Áo sơmi to rộng của anh ủ lấy tôi, cảm giác lạnh lẽo và đau đớn gần như tan biến. Tôi chảy nước mắt:

- Cám ơn anh...về tất cả! * tôi chảy nước mắt ròng ròng xuống hai bên má *- hì hì~* tôi nheo mắt cười.

- Về điều gì?
- Tất cả!
- Tôi đã làm gì đâu?
- Derishishishi~
- Cô đang cười đấy à?
- Derishishi~ Derishishi~

Tôi nhớ lại ông Saul, ông ấy đã cười như thế....

''Derishishi! Derishishi! Cháu hãy nhớ nhé! Khi buồn, cháu hãy cười như thế này nè! Derishishishishi~~!''

- Cô cười ngộ thế? Cô là con gái đấy. Không hợp tí nào cả!
- Derishishi! Anh chỉ mặc mỗi cái quần bơi như thế hả?
- Vãi cả liên quan! Ơ thì...ừ!
- Derishishi~
- Thôi nào!

Vậy là chúng tôi cùng nhau về nhà, mặc cho những ánh mắt người người dõi theo. Đi dưới những bông tuyết mỏng manh đang bắt đầu rơi xuống nhưng tôi trong lòng chẳng cảm thấy lạnh gì cả. Nó ấm nóng như là cà phê, thơm nồng cũng mùi cà phê. Còn hơn là cái mùi vị của Chocolate!


.
.
.
.


- Vậy tên cô là Nico Robin à?
- Uhm...vậy anh tên là gì?

Tôi dọn đồ ra bàn. Bao gồm một ít cá, rau và 2 bát cơm vơi.

- Tôi đã nói rồi. Cutty Flam!
- Đó không phải là tên!

Tôi khoanh tay lại, giận dỗi. Anh ta đùa mình chắc?
Cutty Flam ngồi tỉ mỉ rèn những đống sắt hôm qua anh ta thu được. Cứ như thế từ 5h sáng tới giờ.

- Anh ăn sáng đi! * tôi phồng má. Vẫn bực!
- Lát tôi ăn. Cô ăn trước đi! * Anh ta phẩy tay.
- Này! Cô làm cái gì vậy hả?

Tôi dùng năng lực của mình để ngăn anh ta làm lại. Rõ ràng là đang đói mà còn làm bộ!
Bỗng chiếc rèn phun lửa của anh ta phụt lửa trúng một cánh tay tôi đang xiết anh ta. Lập tức, những cánh tay còn lại biến mất.

- Arg! * Tôi rụt tay lại, lấy tay trái bóp mạnh bàn tay phải nơi mà tôi bị trúng lửa.
- Trời ạ! Con bé này! * Anh ta ngán ngẩm tắt chiếc rèn. Bỏ lại công việc đấy, đứng dậy và tới chỗ tôi. Anh lấy miếng giẻ buộc tay tôi lại, ngay chỗ bị phỏng...
- Cô phá quá đấy! Dù cô có phân thân nhiều hay không đi chăng nữa thì cô cũng phải biết là nó hưởng chứ!

Tôi gật đầu. Trông mặt tôi ngẩn ngơ, anh ta đành bó tay và nhờ đó, anh ta mới chịu bước vào bàn ăn.

- Bàn anh tự làm à? * tôi nhìn chiếc bàn, mặc dù nhìn nó thật giống như hàng gia công lắm nhưng có vài chỗ hơi bị lệch. Tôi nghĩ là chỉ có tự đóng mới thế thôi.
- Tinh ý lắm! Tôi là Super cơ mà! * anh ta hãnh diện giơ hai tay mình lên quá đầu làm kiểu superman đang bay
- Anh tự làm hết chúng sao?

Cái giường, tủ đựng thức ăn, cái bàn, cái ghế...và lẫn cả cái căn phòng này, nhìn bên ngoài chỉ là một căn chòi bình thường mà bên trong lại rộng rãi thế này. Tất cả đều rất đẹp!

- Phải! Cô không biết rằng tôi là một kĩ sư bậc nhất ư?
- Nhưng trông vẫn còn nham nhở lắm!

Anh ta ngẩn ra. Chắc anh ấy quá (luôn luôn) bất ngờ đến trụy tim trước những câu nói của tôi.
Người ta gọi là (hay là chính anh ấy) gọi tôi là troll á!

- Nói gì thì nói chứ tôi chỉ là thợ rã thuyền mà thôi! Tôi có thể đóng một con thuyền thật là đẹp nè! Và còn rất là....mạnh...nữa...

Tôi nhận ra một sự khác biệt trong lời nói của anh. Sao tự dưng anh ấy lại ngắt lời như thế chứ? Trông anh không vui...

- Nhưng cô cứ đợi đó! Rồi một ngày nào đó, tôi sẽ có thứ làm mọi thứ cho coi!!
- Ừ! Fufufu~ * tôi phì cười, không còn cười cái kiểu kia nữa. Anh ta luôn tự tin như thế sao?

Sau khi rửa bát đĩa xong, tôi trở lại công việc hàng ngày. Đó là đọc sách.
Cutty Flam vẫn chúi mũi vào chế tạo cái gì đó mà không cho tôi biết, quan tâm nó tới mức anh ta chả thèm nói với tôi một câu gì, và cho tới lúc, tôi đã ngủ thiếp đi hồi nào không biết.

??? Tôi ngửi thấy mùi gì đó???

Bật dậy, đã tầm trưa rồi. Thôi chết! Tôi chưa nấu cơm!
À mà khoan đã. Đó có phải là....cà phê không?
Chiếc máy pha nước hiệu Super của Cutty Flam đang sôi sùng sục. Bên trong là một màu nâu đen tuyệt đẹp quen thuộc. Tôi bước gần tới nó...

- Trưa nay cô không cần nấu cơm đâu. Cả tối nữa. Chúng ta sẽ ăn bánh mì là được rồi!

Cutty ngồi cạnh đó bỗng cất tiếng đã làm cho tôi giật thót. Anh ta mới đi đâu về à?

- Tôi mới xuống siêu thị ở dưới phố. Mua một ít bánh mì nè! Cả Coca nữa! Chúng ta sẽ ăn trưa với nó.

Tôi quỳ xuống cạnh anh. Ba ổ bánh mì, cá hộp, mấy chai Coca và...một gói cà phê. Tôi nhìn anh...

- Ăn cắp à? * Nghe hôm qua người ta gọi anh là Vua trộm cắp nên tôi cũng nghi ngờ nốt phần này. Nghe từ anh ta đi siêu thị thì thật là bất khả thi. Anh đâu có tiền đâu.

- Trời ơi cô cứ nghĩ xấu tôi! Tôi đàng hoàng mà!

Tôi nhìn anh ta. Thật sao?
Định mở miệng ra hỏi tiếp rằng anh ta đã mua ở đâu thì bất ngờ, anh ta bối rối, kiểu nhý tội phạm ý....

- Ấy được rồi tôi xin lỗi! Tôi chỉ lấy vài chai Coca thôi mà!

..... Mình đã nói gì đâu nhỉ? À mà biết ngay mà... Chưa đánh mà khai rồi... Tôi nhìn anh ta rồi nhướn người lên, định với lấy cái bịch đồ để xem hạn sử dụng...

- Ặc thôi được rồi! * Cutty Flam nhìn tôi sợ hãi*- Tôi chỉ lấy thêm mấy ổ bánh mì với cá hộp thôi mà! Làm ơn đừng trách tôi nữa!

Tôi ngẩn tò te. Nãy giờ....mình đã nói gì nhỉ?

- Còn gì nữa không? * Tôi nhìn bịch đồ ăn. Nhìn qua nhìn lại thì anh ta ăn cắp gần hết rồi còn đâu....
- Hết rồi! Tôi thề đấy! *Thôi được rồi, lần này là anh ấy nói thật*- Còn cà phê, là tôi tự bỏ tiền ra đấy nhé! 2 Beri cả đấy!
- Anh thích cà phê à?
- Không! Tôi thích Coca! Có cô thích cà phê mà?
- Tôi? Sao anh biết? * tôi ngạc nhiên
- Chả phải vừa nãy vừa ngủ vừa nói mớ là cô muốn cà phê à? Nên tôi mua cho cô còn gì nữa!

Sao? Anh ấy mua cho tôi à? Tôi nghi ngờ.

- Anh! Nãy giờ trong lúc tôi ngủ...
- Cô ngủ làm sao?
- Anh... Anh có làm gì tôi không vậy?
- Làm gì là làm gì?? Nghĩ bậy quá!
- Huh?? Nếu không tới gần tôi thì đâu nghe tôi nói được gì đâu?
- Cô nghĩ tôi là loại người nào chứ??
- Biến thái...

Vì căn chòi của chúng tôi nằm sâu tít trong rừng với lại bên ngoài trông nó sập xệ nên ít ai để ý. Hên cho anh ta là nếu người ta mà biết anh ở đây thì anh có mà nát xương vì tội ăn cắp quá!

- Hình như là 2 Beri là quá ít so với số cà phê anh mang về.....
- Đừng ý kiến nữa mà uống đi! Tôi bỏ hết bây giờ!

Fufufu~ Anh ta đúng là người tốt! (tốt trong cái xấu)


.
.
.
.
.

- Tôi thấy chúng ta rất giống nhau. Ở nhiều mặt...
- Hử? Ví dụ?

Đã nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ rồi mà Cutty Flam vẫn mân mê gắn ốc vít vào các bộ phận máy móc. Chả hiểu anh ta làm thế để làm gì nữa? Vì nhà chỉ có một cái giường, với lại tôi cũng mới bất ngờ chuyển đến nên chúng tôi nằm chung trên giường.

- Uhm...không nhà cửa. Đi xa quê hương. Chạy trốn. Đều có những nỗi đau riêng và...không có ai thân quen cả...
- Cô bị truy nã...còn tôi thì không.
- Uhm thì anh cũng gần như bị truy nã còn gì...
- Và tôi thích máy móc, cô đọc sách. Tôi Coca, cô cà phê...
- Đó là sở thích riêng rồi!
- Nhưng cô bảo chúng ta giống nhau
- Uhm thì nó cũng bao hàm chút ít...

Tôi ậm ừ. Cutty Flam bỏ tất cả dụng cụ xuống sàn. Anh nói:

- Nhưng cô cứ sống như thế này thì bao giờ cô mới lớn được hả? Có nỗi buồn mà không biết cất giữ nó thì cô sống sao?

Tôi cười buồn. Đúng là chỉ có vài điều thôi mà tôi cứ nghĩ suốt.

- Nhưng tôi...không có ai cả. Tôi lang thang khắp nơi...
- Thế thì cô hãy ở lại với tôi. Tôi sẽ làm thêm một cái giường nữa cho cô!

Tôi quay qua nhìn anh. Anh nói thật chứ?

- Uhm...*Tôi cười an ủi mình* Cảm ơn anh nhưng...chắc tôi sẽ không cần đâu...
- Sao? Cô phải đi đâu à?
- Ừ thì...Tôi đâu thể ở đây mãi...
- Thế thì cô hãy ra biển. Giong buồm ra khơi... Biển cả bao la lắm!
- Biển à? * Tôi nghĩ về một nơi xa xăm.

Cutty Flam ngủ rồi. Tôi cứ nghĩ mãi. Tôi nên đi, hay là không?
Tôi đã ở đây gần một tuần rồi và tôi cảm thấy vui lắm. Lâu lắm mới được vui như thế này!
Tự dưng...tôi có cảm giác rằng tôi không muốn rời bỏ khỏi nơi đây, cũng không hề có ý phản bội anh.
Sống với anh giản dị lắm! Mỗi ngày cứ sáng nấu cơm rồi đi nhặt củi, anh sẽ đi hái nấm, rau và bắt cá. Sau đó thì anh máy móc, tôi đọc sách. Rồi đó, tôi và anh lên phố 'diễn' để cướp vài thứ, chủ yếu là thức ăn. Nhờ năng lực của trái Hana của tôi mà thức ăn nhiều hơn thường ngày một tí và rồi cùng về nhà ăn mừng, thường là anh sẽ mua tặng tôi một cuốn sách. Tôi thấy vui lắm!
Nhưng, điều kiện bắt buộc. Sắp tới, tôi sẽ phải rời đi. Vì lệnh của....Hải quân...

''Từ nay cô thuộc bộ phận của tổ chức Cypher Pol9 -CP9 nên chúng tôi sẽ có nhiệm vụ cho cô...''

Sắp tới tôi sẽ phải truy tìm một băng nhóm của một trong các shichibukai - Crocodile để gia nhập và thu thập thông tin. Và tôi sẽ đi đúng vào ngày sinh nhật của tôi - 6/2 - nghĩa là tuần sau.
Tôi có nên nói cho anh ấy biết không? Tôi sẽ ra đi và khó có thể trở lại gặp nhau lắm. Hay là....cứ im lặng thế mà đi nhỉ? Không được! Tôi sợ đó sẽ là một sự phản bội cho anh ấy.
Tôi sẽ đi vào sinh nhật tôi đấy! Mà ai thèm quan tâm chứ? 7 năm nay sinh nhật chỉ có mình tôi mà thôi. Thế là đủ rồi!

.
.
.
.


- Mới sáng sớm mà anh đã vác đồ chuẩn bị đi đâu vậy?

Tôi ngái ngủ. Mới 4h thôi mà?

- Uhm tôi đi có công chuyện. Có thể là...tôi đi hơi lâu...

Cutty Flam thu dọn đủ thứ đồ nghề của anh vào chiếc kút kít. Cứ như là chuyển nhà ấy.

- Lâu là...bao lâu? * tôi đột nhiên hơi lo lắng
- À có thể là...3 ngày...
- 3 NGÀY??!

Tôi hốt hoảng. Nay là 3/2 rồi! 3 ngày nữa, nghĩa là... Anh sẽ về lúc tôi đi rồi ư?

- Không được! Anh hãy ở lại đi! Anh hãy ở lại đây đi!

Tôi hét lên

- Không thể được! Tôi phải đi! * anh cũng hét lại
- Tại sao? Anh đi đâu??
- Tôi đi có việc! Chỉ 3 ngày thôi!
- Chỉ 3 ngày...

Tôi suy sụp, người như mất cân bằng. Tôi ngồi bệt xuống nhà. Thế là hết rồi ư?

- Robin! Cô bị làm sao vậy?

Anh quay lại nhìn tôi lo lắng. Nước mắt tôi rơi xuống.... Sao dạo này mình yếu đuối quá nhỉ?

- 3 ngày nữa...3 ngày nữa...* tôi lặp đi lặp lại với lòng đau nói. Tại sao lại đúng vào ngày đó chứ?
- Làm ơn anh... Anh hãy ở lại....
- Tôi không thể. Mà tại sao?
- Tôi...tôi... * tôi không muốn nói ra
- Đừng lo! Tôi sẽ về sớm thôi!
- Anh không biết đâu! Anh sẽ chẳng biết! Khi anh về, có lẽ lúc đó....! Tôi...tôi...!!

Tôi nấc lên. Chưa bao giờ tôi lại tha thiết muốn một người ở lại với mình như thế.

- Làm ơn! Anh hãy đợi tôi....đi rồi anh hãy đi....
- Sao! Cô sẽ đi à?

Anh thả cái giỏ công cụ của anh xuống dưới đất nghe loảng xoảng. Chính anh cũng không ngờ...

- Sao lại sớm thế....?
- Tôi phải đi... Tôi bắt buộc phải đi...

Giọng tôi lạc hẳn đi. Tôi biết thời gian sẽ trôi qua nhanh lắm! 1 ngày! 2 ngày! Rồi lại 3 ngày! Đến khi nào anh quay về thì chắc căn nhà này sẽ không còn ai ở đây mỗi sáng nấu cơm cho anh, ra sông giặt đồ hay là quét nhà mỗi tối nữa.
Cutty Flam im lặng nhìn tôi. Chắc anh cũng đang quyết định phân tâm dữ lắm. Liệu anh có ở lại vì tôi hay không? Hay là anh sẽ vẫn phải đi?
Anh bất ngờ quay mặt đi. Sau đó, xách chiếc giỏ lên. Anh bước ra cửa, rồi nói:

- Tôi sẽ về sớm thôi. Tôi mong cô sẽ ở lại cho đến khi tôi về....

Tôi liền chạy theo anh và níu anh lại.

- Tại sao anh lại bỏ tôi chứ?
- Nếu cô không để tôi đi, tôi sẽ chẳng sống nổi quá 2 ngày nữa đâu!
- Anh... Anh đi đâu mới được chứ? Nếu vậy thì tôi sẽ đi theo anh!
- Không được! Cô ở lại đi! * anh đẩy tôi ra xa

Tôi té xuống, khóc huhu. Tại sao mọi thứ lại khó như thế chứ?
Anh đứng quay lưng lại với tôi, lặng thinh. Tôi khóc không ngừng.
*Soạt soạt* Anh cởi bỏ tất cả dụng cụ trên người xuống. Tôi ngước nhìn, anh cởi chiếc áo của mình ra, còn lại chiếc quần short mà tôi may tặng anh.
Sau đó anh tới gần tôi, vẻ mặt đau đớn:

- Cô hãy nhìn đi!

Những vết hằn nổi trên da anh cùng những miếng khâu điêu luyện khó nhận ra trên người. Tôi đứng dậy, lấy tay sờ lên lồng ngực anh...

- Đây là....Sắt!!!?

Tôi bất ngờ. Sờ trên ngực, tay, chân và thậm chí ngay cả....mặt của anh, tất cả đều bằng sắt, vài chỗ bằng thép...
Anh cắn răng, chảy nước mắt. Có vẻ anh đã có một kí ức đau thương...

- Cô thấy rồi chứ? Tất cả đều là kim loại! Tôi may vá chúng lại vào người. Phải! Tôi là người máy đấy!

Tôi đau lòng che miệng. Người anh toàn vết sửa chữa nhưng nhìn kĩ thì mới nhận thấy được chúng. Anh ấy hay cởi áo ra lắm nhưng tôi không để ý. Nay thì tôi mới nhận ra...

- Vài năm trước...tôi bị...tai nạn. Cú tai nạn đó đã làm cho tôi gần chết tới nơi. Bị trôi trên biển, đã tưởng mình chết rồi, hóa ra khi tôi trôi vào bờ, tôi vẫn còn sống. Liền đó tôi liền thay tất cả những bộ phận đã nát trên người mình bằng máy móc nên tôi đã may mắn sống được tới nay. Cô hiểu chứ? Tôi sẽ không sống nổi nếu không thường xuyên thay nó!

Tôi bật khóc trước những điều đó. Hóa ra những lần anh đi lượm nhặt đồ bỏ là để tự chữa trị cho mình. Tôi không biết rằng, những thứ máy móc ngu ngốc mà anh quan tâm hơn cả tôi, mà anh vẫn thức hằng đêm làm nó là để cứu lấy cái mạng sống ấy.
Tôi nói:

- Vậy tôi sẽ theo anh! Tôi sẽ giúp anh thay chúng!
- Không được! Cô là con gái! Cô sẽ không chịu nổi nếu thấy chúng đâu!
- Tôi chịu được! Tôi chịu được tất! Hay là anh hãy ở lại đây, còn tôi sẽ rời khỏi căn nhà này cho đến khi anh xong thì thôi! Chỉ cần...tôi không phải xa ai...

Tôi muốn theo anh lắm nhưng anh cứ quyết để tôi ở nhà. Tôi không muốn cô đơn trong 3 ngày khi không có anh bên cạnh đâu!
Nhưng sau một hồi quyết định, tôi đành đồng ý ở lại.... Tôi sẽ chờ cho đến khi anh quay về...

- Tôi sẽ cố gắng về sớm trước khi cô đi...

Anh bước đi. Những bước đi nặng nề....

.
.
.
.


Ngày 1.

Bây gờ thì tôi mới biết, thương nhớ một người là như thế nào. Nó không giống như là chờ đợi bố mẹ, người thân mà là một cảm giác khao khát được thấy anh ấy, được ở bên anh hằng ngày. Được chuyện trò cùng anh hay là được anh mở miệng để chê trách tôi một thứ gì đó. Anh hay gọi tôi là ngốc lắm.
Theo những câu chuyện tình yêu trong cuốn Poneglyph thì nó cũng sẽ gọi những biểu hiện trên là tình yêu.
Tôi đã không nhận ra rằng, suốt mấy ngày qua được ở bên anh, tôi đã yêu anh mất rồi! Thì ra, khi người ta yêu nhau là như thế. Ngôi nhà thiếu vắng một người, thật là trống trải...

Đến tuổi 17 này tôi mới bắt đầu rung động trước một ai đó trong khi đó, những đứa con gái khác đã biết từ rất lâu rồi.
Tôi đã thích anh từ khi nào nhỉ? Khi anh mua tặng tôi những cuốn sách và những ly cà phê ư? Không, chắc là lúc anh đã quay lại tìm tôi để trả cuốn sách và choàng áo cho tôi à? Hừ sến quá đi mất!
Tôi còn chẳng nhận ra khi từ lần đầu gặp anh, tôi đã ấn tượng với anh rồi. Nên chắc lúc đó là lần đầu tiên tôi bắt đầu thích anh. Kì quá nhỉ? Tôi biết mà.
Nhưng tôi đã nói gì nhỉ? Tôi rất ghét các cặp tình nhân và những câu chuyện nghe ướt át để chảy cả điệu nước nữa. Mà bây giờ thì sao? Tôi đang dính đấy thôi?

Đêm đó tôi đã ngủ thiếp đi mà khi sáng tỉnh dậy, tôi thấy mình đã được đắp chăn.
Ai đắp cho ấy nhỉ? Tôi có cảm giác như là anh đã đắp cho tôi mặc dù anh đang ở nơi nào xa tít, tận sâu trong rừng rồi.
Cutty Flam... Bây giờ anh đang như thế nào rồi.
Và tên thật của anh là gì nhỉ....?


.
.
.
.

Ngày 2.

Mai là tôi phải đi rồi, nói cách khác là 7h sáng mai tôi sẽ lên chuyến tàu phượt đi trộm để đến một nơi khác.
Nay anh sẽ về không nhỉ? Hay là mai khi tôi đã đi rồi, anh mới trở về?
Tôi cứ ngồi tự hỏi mình như thế 2 ngày nay rồi. Tất cả đều là những câu hỏi không câu trả lời.
Nhưng anh hứa sẽ về sớm mà? Mà đâu có thể dễ như thế được chứ. Thay những thứ máy móc vào người, vừa nguy hiểm mà còn lại mất máu rất nhiều nữa. Liệu....anh có chết không?
Không! *tôi lắc đầu nguầy nguậy, cố tống khứ hết những ý nghĩ đó đi*- Anh sẽ vẫn sống!
Tôi sốt ruột nhìn đồng hồ... Nếu anh biết tôi thích anh thì liệu anh có thích tôi không? Nếu có thì anh đã sẽ ở lại đây rồi...

*Tích tắc tích tắc* - 7h tối rồi...
8h tới rồi...
9h...
10h....

''Robin! Anh về rồi đây!''
''Anh về rồi ư?''

Một chiếc ôm giữa tôi và anh, và cho đến khi mở mắt ra. Không có cái ôm nào cả. Cũng không có anh về...
12h30 rồi... Chuẩn bị sang ngày mới...
Tôi buồn bã ngồi ôm đầu trên bàn. Yêu một người khổ lắm à?

- Định ngủ tới bao giờ nữa?

Tôi bất giác lâu nước mắt. Phải rồi, tôi đã ngủ thiếp đi từ lúc 9h tới giờ mà. Mấy nay khóc mà mắt sưng húp luôn, mở không nổi...

- Ơ! Cutty Flam?

Tôi giật mình. Người đang ngồi ở giường nhìn tôi là Cutty Flam ư?
Tôi dụi mắt. Chắc là mắt sưng lên nên nhìn chả rõ đây mà.
Nhưng...dụi quài dụi mãi thì vẫn chỉ thấy mỗi nụ cười đó thôi!

- Cutty Flam!!!

Tôi reo lên như một đứa con nít, chạy tới ôm lấy anh.
Anh ôm lấy tôi và hai đứa ngã lăn ra giường.

- Hahaha!! Anh về từ lúc nào vậy hả?
- Lâu rồi! Tại thấy cô ngủ nên thôi!

Tôi cười ra nước mắt (đó có tính luôn là khóc không nhỉ?). Vui quá! Anh về rồi nè!

- Về mà không gọi! Huhu! * tôi khóc, đấm đấm vào ngực anh
- Haha! Cô đang khóc đó hả? Cô có biết không? Vừa cười vừa khóc ăn mười...
- Thôi nào! Fufufu~
- À mà có một thứ mà anh muốn cho em xem đấy!
- Là gì vậy?
- Đi! Đi xuống phố nào! * anh giục

.
.
.
.

- Đi với em mà không bao giờ anh mặc quần được đàng hoàng sao?
- Huh? Là sao?
- Em là con gái đấy! Mà cái quần em may cho đâu?
- Aha! Quen rồi mà! * anh gãi đầu

Tôi phì cười. Anh chàng này nhiều lúc trông ngốc quá đi mất! Mà cũng nhờ anh mà điệu cười 'Derishi' của tôi đã trở thành 'Fufu'rồi. Nghe trông nó có vẻ người lớn hơn. Đã đến phải tạm biệt những kí ức đau buồn rồi... Chúng tôi đang đi trên một con đường yên tĩnh và vắng vẻ bóng người. Ở đây chỉ gần khu vực thành phố thôi.

- Anh muốn cho em gì thế? * tôi tò mò
- Auu! Từ từ thôi cô bé! Nôn quá đấy!

Anh bắt đầu nhảy cái điệu kì quái mà anh cho gọi là Super rồi làm trò tùm lum. Tôi cảm thấy ấm áp quá! Sắp đi rồi, tôi sẽ không thể nào được thấy lại hay được nghe giai điệu vui nhộn này nữa... Thật là tiếc quá...

- Em ngồi ngay đây nhé! Chờ anh tí!

Cutty Flam chạy vào giữa khu rừng của bãi đất trống ở bên cạnh. Tôi vui vẻ ngồi xuống, hồi hộp chờ đợi.
Bỗng tôi nghe thấy một tiếng, ''đùng'' thì phải. Ai đó đang bắn pháo bông à?
Không hỏi gì hơn, tôi ngước nhìn lên bầu trời đang tỏa sáng trên đầu tôi...

- Oa...

Mắt tôi lấp lánh, chúng cũng lấp lánh. Pháo bông thiệt kìa!
Vì dư hưởng của dịp tết vẫn còn nên người dân họ bắn pháo để cho mọi người chiêm ngưỡng. Không ngờ khuya thế này rồi mà vẫn còn nhộn nhịp quá!

- Tèn ten~

Bất chợt Cutty Flam nhảy ra sau một hồi vắng mặt. Anh hô lớn lên và chỉ về hướng khu rừng trước mặt. Tôi bật cười.
Những hàng cây trước mặt tôi đang dần dần tách nhau ra, lui về thành hai hàng, mở ra một bầu trời thật rộng lớn ngay trước mặt tôi. Nó trông như là một cái rạp chiếu phim ấy! Anh ngồi xuống bên cạnh tôi.

- Em hãy xem nhé! - Anh bảo.

Sau khi màn pháo bông vừa rồi tan xong, bỗng 2 bên hàng cây chiếu lên những tia sáng lên bầu trời. Những ánh sáng màu cùng nhau tạo thành một khối riêng biệt, dần dần, nó tạo ra một bức ảnh...

- Ah! Em kìa! * tôi bất ngờ chỉ tay về nó. Người trên màn ảnh kia là tôi kia mà!
- Em biết hôm nào không? * Mắt anh nhìn nó dịu hiền.

Để coi... Mặt mày trông lem luốc, mặc cái đầm mà tôi thích nhất, tay cầm cuốn Poneglyph. Mắt ngập ngừng nhìn ai đó. Cái ánh mắt đó....
Là hôm mình gặp anh đây mà!?

- Làm sao mà?? * Tôi ngạc nhiên hết biết. Lúc đó anh có cầm cái gì để chụp đâu?
- Anh vẽ đấy! Đẹp khônggg?? Đã là anh thì chỉ có Superrr~

Tôi nhìn nó, khuôn mặt của một con nhóc ngốc nghếch 17 tuổi. Miệng hé cười... Tiếp là...

- Fufufu~ Lúc đó trông vui quá!

Đây là tấm chúng tôi ra sông bắt cá vào buổi sáng sớm. Trời còn rất lạnh và cá kiếm ăn nhiều chán. Lúc đó có một con cá, cơ hồ là cá hồi mà anh bảo ăn nó rất ngon đang núp dưới chân anh nhưng anh lúc đó đang bận me con khác nên không để ý. Thế là tôi dùng những cánh tay sức mạnh cũng tôi để bắt cái con cá đó nhưng không ngờ, tôi lại chụp (nhầm) vào chân anh. Và ngày hôm đó trở về (tất nhiên là chúng tôi đã cố gắng bắt con cá đó), anh cứ hắt xì suốt (bệnh rồi còn gì ^^)

Tiếp theo là cảnh chúng tôi lấy củi. Anh bắn phát hơi lên những tán cây và kết quả là, cành rơi xuống nhiều tới nỗi tôi còn không biết mình bị chôn sống ở dưới nữa.
Kia là cảnh anh ăn vụng trong khi tôi nấu cơm mà bị đau bụng do ăn nhầm thức ăn tôi trộn riêng cho mèo hoang.
Kia là cảnh tôi cùng anh đi 'kiếm' tiền.
Kia là cảnh anh dạy tôi điệu nhảy lẫn bài hát vui nhộn của anh.
Còn kia là cảnh tôi ngồi đọc sách trong khi anh làm cho tôi một cái giá đựng dụng cụ pha cà phê.
Kia là... Đó là... Và kia nữa...
Toàn là những kỉ niệm đẹp mà được anh vẽ lại một cách tinh tế nhất. Nhưng những kỉ niệm ấy chỉ trong vòng 2 tuần mà thôi...

- Anh vẽ khi nào vậy? * Tôi nhìn anh cười hạnh phúc*- cả những thứ đó nữa! * Tôi chỉ những cái máy đang treo trên cây. Càng nhìn chúng, nước mắt tôi càng trào ra.
- Chỉ 2 ngày thôi! * Anh vui vẻ nói
- Ý anh là...2 ngày qua, anh không hề thay máy móc của mình hay sao? Anh đi làm chúng à?
- Cũng có gì đâu, cũng đáng mà. Chỉ là món quà dành cho em thôi. Biết đó...uhm mai...à không...hơn 6 tiếng nữa là em đi rồi...
Tôi buồn quá. Tại sao tôi lại phải ra đi vào lúc này trong khi tôi đã tìm được người mà mình yêu thương chứ?
- Thôi chúng ta về nào. Trễ rồi! * Anh đề nghị.

Ừ cũng thế thôi, mai tôi phải đi sớm rồi...
Nhưng, tôi ngập ngừng chưa muốn về.
Cutty Flam để ý rằng tôi cứ đứng lì một chỗ trong khi anh đi dọn lại những thứ máy anh treo trên cây. Anh hỏi tôi :

- Chưa muốn về à?

Dù không dám nói cho anh biết nhưng thật sự là vậy. Tôi ngại ngùng gật đầu. Dù gì, chúng tôi cũng sắp xa nhau, với lại, tôi còn chưa bày tỏ được lòng mình cho anh nữa...
Anh bước tới tôi, chỉnh lại cái áo lạnh của anh trên người tôi lại. Vì đó là áo của anh nên có rộng lắm...

- Áo hở kìa... Con gái gì mà mặc áo hở ngực là sao?

Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng tôi được nghe một người luôn nhắc nhở tôi về ý tứ của một đứa con gái và luôn phàn nàn về tính cách của tôi.
Tôi nắm tay anh đang cài áo cho anh, mặt đỏ bừng nhìn xuống đất.
Anh dừng lại nhìn tôi, có vẻ hơi bất ngờ vì tôi chợt bắt anh dừng lại. Mọi ngày tôi vẫn để cho anh chỉnh lại mà không ý kiến gì...
Bất chấp tất cả, anh bất ngờ ôm tôi vào lòng.
Anh xúc động, dụi mặt vào tóc tôi mà khóc. Thiệt tình, người gì mà dễ xúc động quá đi chừng!
Tôi ôm anh lại, siết chặt như là sợ anh sẽ vụt mất đi khỏi tôi.
Trông anh cứ như là con nít đang mè nheo ấy, vậy mà lúc tôi khóc anh là lại bảo tôi này nọ. Thật là....!

- Em sợ... Em sẽ đi mãi
- Đừng lo! Anh sẽ tìm em!
- Em muốn biết tên anh! Anh sẽ cho em biết chứ? Chúng ta sẽ tìm nhau dễ hơn.
- Chúng ta có phải là không thể gặp lại nhau nữa đâu. Trái đất tròn lắm! Khi đó, em sẽ biết được anh là ai thôi.

Một cơn gió chợt ùa qua... Bỗng dưng những đàn côn trùng từ bóng cây bay tứ tung ra ngoài. Và chúng... Đang bắt đầu phát sáng?
Lúc đó, cây cũng bắt đầu lào xào rụng lá xuống...

- Hoa anh đào...

Tôi đưa tay ra đỡ những cánh hoa đang rơi nhè nhẹ xuống. Tất cả, xung quanh tôi, đều là những cây hoa anh đào. Chúng hồng rực lên dưới những 'bóng đèn' nho nhỏ...

- Đó là đom đóm kia mà!

Từng con đom đóm bay lập lòe xung quanh chúng tôi, chúng phát ra những ánh sáng dìu dịu... Từ hồng cho tới xanh, đủ thứ màu mà chúng mang trên người. Tạo thành một không gian huyền ảo và thơ mộng xung quanh chúng tôi.

- Sụyt! Coi chừng chúng bay hết đấy! Chỉ cần cải tạo màu của chúng một chút thôi... * Anh đầy hài lòng về tác phẩm của mình.- Nghĩ về em... Anh luôn nghĩ em là hoa anh đào...

Phải rồi, năng lực của tôi là Hana (nghĩa là hoa, ở đây chỉ là hoa anh đào). Đây là tháng 2, thời điểm mà hoa anh đào nở khắp nơi.

- Đẹp quá...

Tôi rung động dưới những gì anh làm. Chắc mãi mãi tôi không thể nào quên được anh. Dù tôi có đang ở một nơi xa nào đó, có thể là tận cùng của thế giới thì anh vẫn sẽ trong tim tôi. Vì anh là mối tình đầu của tôi. Là người đầu tiên mà tôi yêu.

- À mà mém nữa là anh quên!

Anh thò tay vào trong áo lấy cái gì đó. Sau một lúc, anh lấy ra một cái hộp nhỏ... Nó màu tím, đúng với màu mà tôi thích.

- Đây! Tặng em! *- Anh nhe răng cười*- Chúc mừng sinh nhật em, Nico Robin!
Anh chìa chiếc hộp ấy về phía tôi. Tôi nhận lấy nó...
Trong lòng tôi như có một hiệu ứng Domino cực lớn. Nó bắt đầu đổ xuống và nối đuôi nhau chạy dài ra các bộ phận trên cơ thể. Máu truyền vào tay tôi run run, cảm giác như chiếc hộp vô cùng quan trọng và trở nên nặng đi. Tôi giữ chặt lấy nó.

- Tại...tại sao anh lại biết nay là sinh nhật của em? * Tôi xúc động hỏi. Anh cứ làm tôi từ ngạc nhiên này đến hết ngạc nhiên khác.
- Uhm thì...* Anh gãi gãi tai* Vì em bị truy nã, nên anh dễ dàng có thể biết được thông tin về em... Không ngờ, hôm nay lại là sinh nhật của em...

Và anh lại là người đầu tiên chúc sinh nhật tôi sau bao năm cô đơn...

- Em mở ra được chứ?
- Uh tất nhiên rồi...

Tôi run run mở chiếc nắp bé tí xíu ra, tôi nhận thấy một vật rất bất ngờ...

- Chocolate?

Viên chocolate bé bằng đầu ngón tay cái, lại tròn trịa. Một cái trắng và một cái đen được trang trí rất đẹp với giấy bọc có hình trái tim xung quanh.
Anh ấp úng:

- Anh nghĩ rằng em sẽ không thích nó vì nó không có mùi cà phê. Anh không biết là...
Không để anh nói hết, tôi cho một viên vào miệng. Và ngậm nó...

- Ngon...ngon quá!

Tôi trào nước mắt.
Chocolate tan chảy trong miệng, đặc sệt lại một vị ngọt ngào khó tả. Hết lớp chocolate cứng bên ngoài thì bên trong lại trào ra một dòng chocolate lỏng khác.
Thì ra chocolate ngon thế sao?
Tôi sà vào lòng anh mà cảm nhận tiếp cái món gọi là 'thứ-mà-tôi-ghét' nhất. Lấy tay dụi nước mắt đang chảy từng dòng.
Lần đầu tiên được ăn nó, tôi cảm thấy nó thật thân thương làm sao, chứ không hề đáng ghét như tôi nghĩ. Và vị cuối cùng còn lại khi tôi đã hoàn toàn ngậm hết nó trong miệng... Đắng! Nó không giống cà phê tí nào!
Anh vuốt tóc tôi, cứ để cho tôi khóc ướt hết áo anh. Sinh nhật này... Món quà của tôi... Chocolate đầu tiên của tôi... Cutty Flam của tôi...
Ngẩng mặt lên để anh lau hết nước mắt bằng bàn tay ấm áp ấy... Anh mỉm cười.

- Em đúng là một cô gái đặc biệt đấy!

Anh cuối xuống, tôi lùn hơn anh nhiều mà.

- Anh...thích em!

Và rồi anh đặt nụ hôn nhẹ lên môi tôi. Nhẹ nhàng và ấm áp...
Tôi ngỡ ngàng. Anh thích tôi và anh đã nói ra rồi.
Vị chocolate còn đọng lại trong môi tôi và bạc hà từ miệng anh hòa quyện vào nhau làm tôi cứ mơ màng mà chìm đắm trong.
Đây là nụ hôn đầu của tôi!
Thế là tôi mãn nguyện lắm rồi...
Đúng như người ta nói, mối tình đầu ngọt ngào lắm nhưng lại đến và đi rất nhanh. Đến cũng bất ngờ mà ra đi cũng không biết.
Cutty Flam! Liệu anh có là một phần của đời tôi không...
Đêm đó chúng tôi ngủ cùng nhau như mọi ngày nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Chúng tôi ôm nhau suốt đêm đó và cho đến khi tôi đi, anh vẫn ngủ. Tôi ra đi trong im lặng, không muốn anh đưa đi hay đón về. Nếu anh tiễn tôi thì khó lòng nào mà chúng tôi có thể chia tay nhau được. Khó khăn lắm mà...

Tôi bước ra khỏi căn chòi thân thương với cuốn Poneglyph, được đánh dấu ở trang về câu chuyện chàng trai và cô gái xa nhau hơn 100năm nhưng cuối cùng vẫn gặp lại nhau; và mang theo hộp chocolate còn một viên trắng theo. Viên trắng tượng trưng cho những tình cảm của tôi giành cho anh...
Mà khi tôi đi, tôi cũng không biết rằng, anh chỉ giả vờ ngủ mà thôi. Hôm đó anh khóc run lên và nằm quay mặt vào góc tường, đợi cho tới khi tôi đã hoàn toàn đi khỏi nơi này....rồi bật khóc òa lên một mình.


.
.
.
.
.

Giờ đây với 30 tuổi của cuộc đời, tôi đã không còn cô đơn nữa. Vì giờ đây, tôi đã luôn có một đồng đội luôn luôn sẵn sàng yêu thương tôi và dang cánh tay chờ đợi tôi... Hải tặc Mũ rơm. Ông Saul nói đúng, rồi một ngày tôi sẽ có một đồng đội đích thực, và tôi đang có đây!
Nhưng đúng là thế giới tròn thật! Tôi đã nhận ra rằng bấy lâu nay, người luôn ủng hộ tôi, quan tâm tới tôi, bảo vệ tôi, che chở cho tôi khỏi những nguy hiểm và luôn luôn có mặt bên tôi....
Một con người mà tôi đem lòng yêu từ 20 năm trước. Con người mà làm tôi lần đầu tiên biết yêu....

- Robin! Cô sẵn sàng chưa?
- Uh! Tôi tin tưởng ở anh! Franky!

Người mà đã trao tôi những món quà máy móc công nghệ cao siêu nhưng xuất phát từ trái tim. Người mà đã cho tôi yêu những viên kẹo chocolate béo ngọt mà ấm áp cả lòng người như cà phê của tôi...
Là anh, anh chàng người máy của tôi, Franky!

.
.
.
.
.
.
.
.


À không! Cutty Flam ạ!
nhokna

nhokna
Nhà phiêu lưu
Nhà phiêu lưu

Posts : 341
Status :
Online
Offline

Danh vọng : 167
Join date : 15/02/2016

Feeling : >///<

Partner : Luffy Strong World
Rương vật phẩm :
[Fic sưu tầm][Frobin] Chocolate Kuro_k10[Fic sưu tầm][Frobin] Chocolate Empty10[Fic sưu tầm][Frobin] Chocolate Empty10


Về Đầu Trang Go down

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết